Chương 194: Trong núi ngoài ghét ngoài thành cùng vui mừng (3)
Chương 194: Trong núi ngoài ghét ngoài thành cùng vui mừng (3)Chương 194: Trong núi ngoài ghét ngoài thành cùng vui mừng (3)
Cái gọi là tuấn mã ngày đi ngàn dặm, chỉ một mình một con ngựa mà nói, đây là trăm triệu lần không có khả năng, quân mã phải ba mươi dặm đổi một lần ngựa, hơn nữa mặc dù không tiếc chạy chết ngựa, trừ phi là dịch mã kéo dài trong trạm dịch của Ly Dương vương triều, nếu mà phát sinh tình hình quân sự khẩn cấp, cần khẩn cấp chạy tám trăm dặm, cũng là thành lập ở dưới điều kiện tiên quyết là mấy chục dặm phải đổi ngựa, mới có thể đạt tới cực hạn một ngày đi tám trăm dặm, trong Xuân Thu đại chiến, ngược lại xuất hiện ví dụ hiếm thấy về một ngày đi chín trăm dặm đưa tin, bất quá lần truyền bá rộng rãi đó cũng xem nhẹ hơn mười trạm dịch trong đó, chạy chết hai con ngựa có giá trị liên thành. Sức chịu đựng của loại ngựa Dạ Ngọc Sư Tử này cũng không tâm thường cưỡi, tuy rằng chạy không vội, nhưng cũng không dừng lại, chạy mất ba ngày ba đêm mới nhìn thấy hình thế thật lớn của Đôn Hoàng thành.
Lúc mới rạng sáng, thành Đôn Hoàng ban đêm nghiêm ngặt, lúc này chưa mở thành, khoai lang hỏi có nên đi xem hang Thái Cơ Phật ngoài thành Đôn Hoàng một chút hay không.
Hang Thải Cơ có tổng cộng hơn hai vạn sáu ngàn pho tượng Đại Phật Bồ Tát Thiên Nhân Phi Tiên, hoàn toàn xứng đáng là thánh địa Phật môn, chỉ đứng sau Lưỡng Thiện Tự Trung Nguyên và Lạn Đà Sơn Tây Vực.
Khác với nhiều nơi trọng địa tôn giáo, hang Phật Thải Cơ không được xây trên núi, không cầu Phật cao hơn núi, chỉ dựng lên bằng đất bằng phẳng, hoặc đào núi mà điêu khắc, có thể cho du khách tín đồ lên đỉnh núi Thải Cơ ngắm cảnh, Phật chủ duy nhất cũng chỉ là khắc núi mà tạo thành, không cần leo núi.
Phật chủ của hang đá Thải Cơ là ba vị Phật tam thế ngồi ngay ngắn trên Tu Di đài, ở giữa là một vị cao tới sáu mươi sáu trượng, mặt nở nang túc mục, hoa văn áo cà sa trên đường đá rủ xuống trước chỗ ngồi, hai bên hơn bốn mươi trượng, trái phải mỗi người lại có Bồ Tát, hai bên cuối theo thứ tự là tám vị kỹ nhạc thiên.
Xa xa nhìn thấy tượng Phật cao vút trong mây, khoai lang cười nói: "Phía sau chủ phật còn có tám mươi mốt đóa hoa sen, trên mỗi đóa hoa sen lại đều có một vị Bồ Tát cung dưỡng ngồi, rất nhiều người Bắc Mãng tín Phật, tám mươi mốt vị Bồ Tát này, cơ hồ đều bị nhân vật quyền quý chia nhau đến hầu như không còn, hương khói hưng thịnh, chỉ sợ nếu so thì ngay cả Lưỡng Thiện Tự cũng kém. Trong đó có mười mấy vị Đại Bồ Tát, đừng nói là nhà phú hào trong thành Đôn Hoàng, cho dù là Đại Tất Cảnh đếm được trên đầu ngón tay trên thảo nguyên có nhiều của cải, cũng phải cân nhắc cân lượng sau đó mà chủ động buông tha ý niệm tranh đoạt."
Từ Phượng Niên cười trừ, ngẩng đầu nhìn gần.
Chủ phật làm Vô Úy ấn.
Khung tranh trí trên đỉnh hang được khắc một đóa hoa sen lớn, rõ ràng là phương pháp khắc đao hồn viên của Nam Đường, để lại ấn tượng sâu sắc cho Từ Phượng Niên. Lại có mấy trăm phi thiên, thân thể nhẹ nhàng, thần thái tự nhiên.
Từ Phượng Niên cúi đầu chắp tay trước ngực.
Hai triều Bắc Mãng Ly Dương kế tiếp nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đều phải triển khai diệt Phật râm rộ, Từ Phượng Niên vẫn lễ Phật như cũ.
Khoai lang không tin phật, nhưng cũng làm theo.
Dừng chân thật lâu, Từ Phượng Niên thủy chung không nói gì, xoay người rời đi, dắt cương ngựa, không lên ngựa, nhẹ giọng nói: "Tự tại xem tự tại nghe, không người ở không ta ở, hỏi lúc này nhà mình ở, biết chỗ này tự nhiên tự tại. Như Lai phật phật Như Lai, có tương lai có tương lai, truy cứu cuộc đời này làm sao có được, đã tới Như Kiến Như Lai."
Khoai lang cười duyên nói: "Công tử, bộ liên tử này rất hợp với hoàn cảnh, rất thích hợp nha.”
Từ Phượng Niên quay đầu cười cười, cảm khái nói: "Cũng không phải."
Nhớ lại một chuyện, Từ Phượng Niên nói: "Lần này ta gặp một hòa thượng, ngươi khẳng định không đoán được là ai."
Khoai lang rất sát phong cảnh nói: "Tăng nhân Long Thụ, chủ trì Lưỡng Thiện tự. Nô tỳ biết ông ấy tới Bắc Mãng rồi. Công tử nói như vậy, khẳng định là ông ấy. Vị Thích giáo thánh nhân này đích xác ghê gớm, bằng không làm sao khen ông ấy là người khổ hải độ chúng sinh được, há chỉ có Long Tri Côn Lôn Đàm biết nghe giảng. Phật môn sư tử hống, có thể khiến nước biển Bồng Lai dương sóng lớn." Vẻ mặt Từ Phượng Niên phiên muộn.
Nàng che miệng cười.
Nàng lui về phía sau vài bước, chỉ vào đỉnh núi, nhẹ nhàng nói: "Mới nhận được tin tức, Nữ Đế muốn mời quốc sư Kỳ Lân chân nhân xây một tòa đạo quán trên Thải Cơ Sơn."
Từ Phượng Niên lẩm bẩm: "Phật - đạo trong núi ghét nhau sao?
Từ Phượng Niên dời khỏi Thải Cơ Vạn Phật Quật, cùng nàng lên ngựa, rong ruổi về phía Đôn Hoàng thành, khoai lang hỏi: "Công tử, Phật môn nói lục đạo luân hồi, thật sự có sao?"
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Tin thì có, không tin thì không."
Nàng do dự rồi một chút, quay đầu lại nhìn lại.
Có mệnh sinh ra liền nhất định sẽ phải chết, nàng luôn muốn hiến thân thể cho công tử chết mới được cam tâm tình nguyện. Chết sớm, nếu là thật sự có chuyển thế, vậy thì đời này cố gắng thành tín với Phật, rồi đầu thai lại làm một nữ tử xinh đẹp một chút, không chừng còn có thể gặp được hắn.
Nàng không muốn sống đến ngày hoa tàn, sống đến ngày nếp nhăn nhăn nhúm, quá xấu xí rồi.
Từ Phượng Niên đột nhiên nói: "Khoai lang, về sau ta có nữ nhi, bất kể là nữ tử nào, đều do ngươi dạy nàng trang điểm, dạy nàng bôi son, được không?”
Nàng chớp chớp mắt, đỏ mặt hỏi: "Nhưng ta chỉ là một nha hoàn không đáng tiền."
Từ Phượng Niên trầm giọng nói: "Ta là nam nhân, ngươi là nữ nhân, chỉ đơn giản như vậy thì. Nói cái gì đáng giá hay không đáng giá chú, muốn ta đánh ngươi đúng không."
Khoai lang đang cúi đầu, lập tức ngẩng đầu si ngốc nhìn hắn.
Ngoài thành, công tử nha hoàn hai bên vui vẻ?
Hắn tiếp tục nói: "Ngươi phải đáp ứng, ta vào trong thành, sẽ khi dễ ngươi. Đừng nói đánh, còn muốn ăn sạch ngươi!"
"Thật sao?" "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
"Công tử là quân tử?"
"Tiểu nhân nhất ngôn, chín trâu hai hổ cũng không kéo quay đầu được." "Công tử hào khít"
"Đúng vậy, đi! Chọn một cái giường lớn, lăn vào ổ chăn đi."