Chương 195: Ăn khoai lang (1)
Chương 195: Ăn khoai lang (1)Chương 195: Ăn khoai lang (1)
Cát vàng vạn dặm, thành Đôn Hoàng xây vòng ra một vòng tròn, đủ cho bảy tám vạn người xây dựng một phương lạc thổ. Sư tử ngọc toàn thân trắng như tuyết không đi chính nam môn, mà được cưỡi đi về hướng bắc môn, Từ Phượng Niên biết dựa theo kết cấu giám chế năm đó của Đôn Hoàng thành, nếu mà vào bắc môn thì giống như là từ Thái An thành vào hoàng cung từ Huyền Vũ vậy. Nhưng mà khoai lang là người tâm tư tinh tế tỉ mỉ, hơn nữa còn cắm rễ ở Đôn Hoàng thành nhiều năm, Từ Phượng Niên khi được khách theo chủ dễ thì mừng rỡ, cũng không nhiều lời. Tới gân cửa bắc địa tạng bản nguyện môn, khoai lang xoay người xuống ngựa, nói muốn dắt ngựa vào thành cho công tử, Từ Phượng Niên không đáp ứng mà cùng xuống ngựa đi bộ, khoai lang cố ý nhận lấy hòm sách rồi cõng lên, một trái một phải, đi vê phía cửa bắc, có hai hàng vệ sĩ mặc áo giáp cường tráng cầm kích đứng thẳng, đại kích lưỡi cùn trong tay đều là tú kích theo lễ chế, độc đáo nổi bật, thấy khoai lang có tay áo gấm thì cả đám liền không nói hai lời lập tức quỳ xuống, tâng tâng quỳ xuống, có đến không dưới trăm người quỳ, Từ Phượng Niên cứ thế mà mù mờ đi qua cửa thành, tâm mắt rộng rãi sáng sủa, quả nhiên giống như theo miêu tả địa lý Đôn Hoàng mà Triều Các cất giấu, Cự Tiên Cung những năm gần đây chẳng biết tại sao bị bổ làm hai, vị trí địa lý được phân biệt rõ ràng, chia làm đông tây song cung, phía đông là Dịch Đình cung, phía tây là Tử Kim cung, thủy hỏa bất dung. Từ Phượng Niên đi theo khoai lang dắt ngựa về phía tây, mặt đất dưới chân được lát bằng bạch ngọc dày cộm, trước một cánh cửa cung đang nặng nề chậm rãi mở ra, hắn còn cố ý ngồi xổm xuống sờ soạng bạch ngọc, cung nữ xinh đẹp tay áo đỏ biếc phía sau cửa chu nhìn thấy một màn như vậy, đều trừng to hai mắt, dường như kinh ngạc khi thấy người trẻ tuổi này quá tục khí cùng không quen mặt.
Từ Phượng Niên sau khi đứng dậy nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là tâm phúc của thành chủ hay là tiểu đầu mục trong Tử Kim cung?"
Khoai lang nghiêm trang hồi đáp: "Đầu tính cả."
Từ Phượng Niên cũng không nói thêm gì nữa, Đôn Hoàng thành có thế lực phức tạp, lai lịch của những cung nữ giáp sĩ này đều trong sạch, nói nhiều sẽ tất thố. Một đường xuyên qua hành lang nhỏ, cẩm tú đầy rấy, trong lúc đi thì Dạ Chiếu Ngọc sư tử đã được giao cho cung nữ đưa đến chuồng ngựa, sau đó hẳn là đã đi đến nội đình cung uyển, dừng lại trước một tấm biển Huyền Khánh Tế Trai, lúc khoai lang đẩy cửa thì khẽ cười nói: "Công tử sẽ không sợ nô tỳ làm phản, lần này đưa người vào Đôn Hoàng thành là dẫn quân vào cuộc mua bán đấy chứ?”
Từ Phượng Niên cười trừ, lúc đi vào trong phòng thì lập tức sửng sốt, bố cục trong đây quả thực giống hệt với Ngô Đồng Uyển của vương phủ Bắc Lương, văn ngoạn nhã khí, bình sứ lư hương, thư án tứ bảo, đều lộ ra cảm giác quen thuộc, Từ Phượng Niên đưa tay vuốt ve một cái túi lớn cắm đầy bạch cúc thủy tinh cầu , ngón tay lại sờ qua mặt bàn đại án điêu long tử đàn, khoai lang tựa như có cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn lớn lao, nhìn sườn mặt Từ Phượng Niên, nũng nịu nói nhỏ: "Mừng công tử về nhà."
Nhìn thấy công tử nhà mình lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, khoai lang không hề thừa nước đục thả câu mà buông rương sách xuống, lôi kéo Từ Phượng Niên đi tới giường gần cửa sổ nằm, êm tai nói: "Thành chủ là thân cô cô của nô tỳ, ở vương phủ Bắc Lương được bí mật nâng đỡ ngồi lên vị trí này, nô tỳ lúc trước được đưa đến Ngô Đồng uyển, có thân phận cùng loại với con tin, nhưng mà vương phi đối đãi với ta như nữ nhỉ ruột thịt, truyên thụ võ nghệ, nô tỳ ngược lại không thân cận với cô cô lắm. Cô cô cũng mệnh khổ, vốn là phi tử của Vương đình Bắc Mãng, nhưng bị nữ đế Mộ Dung thị cấu kết hãm hại nên lúc ấy mới thua cuộc trong việc tranh sủng, mất vị trí hoàng hậu, cơ mà tiên đế Da Luật có một phong di chiếu bí mật rằng không cho phép Mộ Dung thị lúc ấy thân là hoàng hậu sát hại cô cô, còn muốn cầu tình bảo vệ cho cô cô cả đời bình an, gia tộc cô cô suy vong, nên đành chỉ mang theo nô tỳ trôi dạt khắp nơi, tính mạng mặc dù không lo, nhưng cũng nếm qua chua xót nhấp nhô, rất nhiều lời đồn đãi nhảm nhí kia cũng không hoàn toàn là nói bậy, sau đó gặp phải đại tướng quân cùng vương phi trên biên cảnh thì mới tới thời đổi vận, hơn nữa Thác Bạt Bồ Tát lúc còn trẻ quả thật đã nhận ân huệ của cô cô, hắn trở thành đại vương viện chấp chưởng bán quốc quân mã rồi thì cũng có nhiều che chở với với Đôn Hoàng thành, trong thành nếu có một ít chuyện vượt qua quy củ thì Vương Đình Bắc Mãng cũng không thể không mắt nhắm mắt mở, nhưng mà mấy năm nay cô cô rất vất vả, chủ yếu là kiên nhẫn của nữ đế Bắc Mãng đã đến cực hạn rồi, tình cảm với Thác Bạt Bồ Tát cũng đã dùng hết rồi."
Khoai lang khoanh chân mà ngôi, Từ Phượng Niên gối đầu lên đùi nàng, nàng cởi dây buộc tóc, chải tóc cho hắn, Từ Phượng Niên nhắm mắt lại hỏi: "Cô cô của ngươi giờ sao?"
Ngữ khí khoai lang bình tĩnh nói: 'Mấy năm trước Đại ma đầu Lạc Dương đi qua Đôn Hoàng thành, cô cô đánh với hắn một trận, không qua một năm liền chết. Lạc Dương lúc ấy vốn muốn vào thành tàn sát, cô cô liền phân ra Tử Kim cung và Dịch Đình cung, lấy Dịch Đình cung ra để làm hành cung cho ma đầu này, mời tới được một vị Bồ Tát thiên hạ vô song đến được đây để mà cung dưỡng như vậy thì xem cũng như hết lòng lo lắng cho Đôn Hoàng thành rồi, Đôn Hoàng thành nhân họa đắc phúc, ngay cả nữ đế Bắc Mãng cũng ngưng thẩm thấu đi rất nhiều, thậm chí còn rút khỏi thế lực Chu Võng. Ma đạo đệ nhất nhân Lạc Dương tuy rằng là chủ trên danh nghĩa của Dịch Đình cung, nhưng mấy năm nay cũng không lộ diện. Sau khi cô cô chết thì bí mật không phát tang, ta giờ đang làm chủ Tử Kim cung. Cô cô lưu lại di ngôn, nói khi nào Lạc Dương nhập trú Dịch Đình cung, tương đương với việc có chỗ dựa vững chắc, thì ta mới được đăng vị thành chủ, ban bố tin bà chết."
Từ Phượng Niên nhíu mày, hành trình đến Bắc Mãng này, đại danh lừng lẫy của ma đầu Lạc Dương có thể nói là như sấm bên tai.
Từ Phượng Niên mở to mắt, hỏi: "Lạc Dương rốt cuộc là thân thánh phương nào?”
Khoai lang lắc đầu nói: "Mặc kệ thế lực khắp nơi ở Bắc Mãng dò xét như thế nào, đều không tìm thấy gốc rễ. Ta nghe cô cô nói, nam tử trẻ tuổi này có vài phần tướng mạo của nữ tử, cơ mà mặt mày tuy có vài phần quyến rũ, nhưng khí chất lại anh võ, so với Thác Bạt Bồ Tát lúc còn trẻ còn hơn vài phần, thích mặc bạch y, không cần binh khí. Nhưng mà từng có lời đồn, bên người Lạc Dương từng xuất hiện vài nữ tử tuyệt sắc, bị cho là bị độc chiếm đùa bỡn, trong đó không thiếu thiên kim dòng dõi Cao Hoa. Lúc trước Đôn Hoàng thành cũng từng đưa ra một giai nhân tuổi thanh xuân tư sắc khuynh thành để cống cho Lạc Dương, tin này hẳn là không giả."
Từ Phượng Niên cầm bàn tay nhỏ bé vuốt ve gò má khoai lang kia, theo bản năng xoa bóp, hỏi: "Vậy Lạc Dương này nếu mà thấy ngươi có khi nào liền nổi lên ý niệm lệch lạc hay không?”
Khoai lang cười duyên nói: "Tư sắc nô tỳ, phỏng chừng không lọt vào pháp nhãn của người ta."
Từ Phượng Niên mắng: "Đánh rắm."
Khoai lang cúi đầu nhìn đôi mắt phượng hoàng kia, thở ra như lan nỉ non nói: "Công tử, sau ba năm du lịch trở về nghe người kể rằng ăn nhiều khoai lang khoai lang mới có thể đánh rắm, người còn chưa ăn khoai lang."
Từ Phượng Niên đột nhiên trừng to mắt, bàn tay nhỏ nhắn của khoai lang không quy củ mà lướt qua bên hông, đảo thẳng hoàng long, hết lần này tới lần khác đối diện với khuôn mặt tuyệt mỹ, nhìn như mị nhãn như tơ, xuân ý mấy ngàn cân treo ở đuôi lông mày, nhưng dưới đáy sóng mắt vẫn không giấu được loại ngượng ngùng của tiểu nữ tử này, Từ Phượng Niên khóc không được cười không được, ngươi nói ngươi mấy cân lá gan làm mấy cân sự tình, chơi trò vặt cùng loại bụi hoa lão thiết như bản công tử đây, kết quả vẫn là bản thân chịu thiệt thôi. Đối với tiểu huynh đệ kìm lòng không đậu giương cung bạt kiếm Từ Phượng Niên không có nửa điểm thẹn thùng, ngược lại khoai lang nàng chỉ biết cùng các nàng khác lén lút xem qua mấy bức xuân - cung đồ, có mở đầu to gan lớn mật nhưng lại không biết thu quan như thế nào liên bị Từ Phượng Niên lăng lăng nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ bừng, không biết làm sao. Từ Phượng Niên thấy đôi mắt cùng hai gò má nàng cơ hồ muốn nhỏ nước ra, không hề làm cho nàng khó xử, khóe miệng nhếch lên cười nói: "Đừng giở trò lung tung, ta tắm rửa trước, sau đó kết xà thực ngủ một giấc, hôm nay sẽ không dưỡng kiếm, ngủ đủ giấc, lúc nào tự nhiên tỉnh lại thì nói cái khác sau."
Khoai lang như được đại xá, lúc khom lưng xuống giường đi giày thêu, Từ Phượng Niên vỗ một cái vào cặp mông lớn của nàng, co dãn mười phần, trêu chọc nói: "Ngươi không biết đâu, lần này tới Bắc Mãng, dọc theo đường đi luôn bị nữ nhân đùa giỡn, ở trong một tòa thành biên cảnh còn bị nữ tử vỗ mông, nhưng mà nàng ta không đẹp bằng ngươi, khuôn mặt kém xa mười con phố, cũng chỉ có bộ ngực có thể so lớn nhỏ với ngươi, cặp mông này thì xa xa kém ngươi."
Khoai lang có tặc tâm không có tặc đảm chạy trối chết.