Chương 203: Toàn thành đều là địch
Chương 203: Toàn thành đều là địchChương 203: Toàn thành đều là địch
Tử Kim Cung có Dưỡng Lệnh Trai, có thể quan sát toàn thành, tàng thư các ở trên tầng cao nhất, ngoài trai lâu có thạch điêu Ly Long phun nước, cô cô của khoai lang trông năm gốc hải đường, Từ Phượng Niên mấy ngày nay chuyển từ Khánh Hào viện đến sống trong trai thư các, thường xuyên đứng ở cửa sổ, vừa đứng chính là đứng cả canh giờ, khoai lang ở Ngô Đồng Uyển có thể chỉ ở một mẫu ba phần thoải mái nhàn nhã như cá chép gấm bơi lội, nhưng ở Đôn Hoàng thành thì quả quyết không được, hiện giờ bảy tám vạn người đều phải ngửa mặt, nàng tựa như một vị nữ hoàng trẻ tuổi buông rèm chấp chính, mặc dù có một nhóm nữ quan tài ba của Tử Kim Cung hỗ trợ xử lý chính sự, nhưng thế lực dây dưa ở Đôn Hoàng thành thiên đầu vạn tự, một đoàn loạn ma, đều muốn nàng phải tới tung chùy định âm, cũng may Từ Phượng Niên cũng không cho nàng dính ở bên người, trên đời không có tường nào không lọt gió, cho dù tường này là tường nhà thiên tử, cũng không che giấu được. Từ Phượng Niên thỉnh thoảng ở trong cung ẩn nấp chạy trốn nhận thấy có một luồng nước ngầm bắt đầu khởi động, xúc tu lan tràn ra ngoài, lại nuôi ngược lại trong cung, Từ Phượng Niên không biết đây có phải là thái độ bình thường của Cự Tiên cung và Đôn Hoàng thành hay không, một lần hỏi khoai lang, nàng đều nói Đôn Hoàng thành ở trong tay cô cô, từ trước đến nay là không quản được người không quản được miệng, lúc trước Ma Đầu Lạc Dương ở ngoài thành, Đôn Hoàng thành chính là năm bè bảy mảng, thế lực nhận ân với cô cô nàng đều trơ mắt nhìn nàng độc thân ra khỏi thành, bị thương nặng mà lui, khi Lạc Dương rời đi, sau đó mới làm chút chuyện dệt hoa trên gấm, về phần dân chúng kia, phần lớn đều coi như đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi là thành chủ Đôn Hoàng, ngươi không ra tay thì ai ra tay? Ngươi chết đơn giản là đổi chủ tử, thành nếu bị phá, Lạc Dương bất kể lạm sát người vô tội như thế nào, bảy tám vạn người, cũng không có khả năng giết đến trên đầu ta đúng không? Đổi chủ tử, tệ nhất cũng chỉ là mọi người cùng nhau chịu đau khổ, dù sao cũng tốt hơn lập tức mạnh mẽ ra mặt để ma đầu làm thịt. Từ Phượng Niên nghe được đáp án này thì cười trừ.
Khoai lang lúc ấy hỏi một câu: "Nếu như ba mươi vạn thiết ky của Bắc Lương có một ngày không thể bảo vệ được quốc môn ở Tây Bắc, trăm vạn hộ dân chúng của Bắc Lương đạo đồng loạt bó tay chịu trói, thậm chí đầu nhập Bắc Mãng, đối phó ngược lại với Bắc Lương quân, công tử có thể lạnh lòng hay không?” Từ Phượng Niên hỏi ngược lại: "Nếu như ngươi là ta, làm như thế nào?"
Ngón tay khoai lang lau môi, cười híp mắt nói: "nếu nô tỳ là thế tập tổn hại Bắc Lương Vương như công tử, thật sự có loại chuyện này, không bị ta nhìn thấy còn tốt, nhìn thấy một người, giết một người."
Từ Phượng Niên cảm thán nói: "Ngươi tới làm thành chủ Đôn Hoàng thành, vẫn là có chút đại tài tiểu dụng."
Ôn nhu hương chung quy vẫn là mộ anh hùng, khoai lang nói đến việc đi về phía bắc năm trăm dặm của cảnh nội Cẩm Tây Châu, chính là di chỉ của cửu kiếm Ngô gia phá vạn ky, Từ Phượng Niên liền nổi lên ý niệm rời thành, đêm hôm đó trên long ỷ chủ điện ở Cự Tiên cung, nàng mặc long bào, ngồi cao ở long ỷ, bày ra tư thế quân lâm thiên hạ, nếu là trọng thần lớn tuổi của hoàng trướng Bắc Mãng, nhìn thấy một màn này, chỉ biết lâm tưởng là nữ đế bệ hạ phản lão hoàn đồng. Cuối xuân, một đêm hoang đường, may mắn Đôn Hoàng thành không có cảnh thượng triều từ sớm, trước bình minh, cùng nhau về tới Khánh Hào viện, hai người tắm uyên ương, Từ Phượng Niên dưới sự hầu hạ của nàng mặc mà trang phục văn sĩ nền trắng Hắc Sơn, trên lưng đeo hòm sách, khoai lang nhìn quanh hai vòng, tra xét bổ khuyết, chỉ cầu tận thiện tận mỹ, thật sự là tìm không ra chỗ xấu nào, nàng mới vẻ mặt tiếc hận nói: "Công tử mặc trang phục của người đọc sách như là trong bụng có thi thư, rất đẹp mắt, nhưng mà mặc cái mãng y kia, càng đẹp mắt hơn."
Từ Phượng Niên võ vỗ thanh Xuân Thu kiếm, nhẹ giọng nói: "Đừng tặng nữa."
Khoai lang lắc đầu nói: "Đưa đến ngoài cửa bản nguyện.
Đi tới ngoài Địa Tạng Bản Nguyện Môn, khoai lang còn nói phải đưa ra ngoài mười dặm, Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Theo cách ngươi đưa, thì trực tiếp quay về Bắc Lương rồi.".
Khoai lang lại cẩn thận sửa soạn cho Từ Phượng Niên một phen, hỏi: "Thật sự không cần con Dạ Chiếu Ngọc sư tử kia sao? Coi như là sợ chói mắt thì tùy tiện kiếm một con ngựa tốt để cưỡi cũng được mà, nếu lúc nào hết kiên nhẫn, tiện tay vứt bỏ là xong."
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Ai chăm sóc ai còn không biết, vẫn là đi đường thoải mái. Xử lý tình cảm, không nỡ nói ném là ném." Khoai lang ôn nhu nói: "Công tử đi mạnh khỏe."
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Ngươi cũng về Bắc Lương sớm một chút, ta vẫn nói câu nói kia, ta mặc kệ bố cục của Đôn Hoàng thành quan trọng như thế nào với Bắc Lương, vẫn muốn ngươi sống thật tốt."
Khoai lang cúi đầu nói: "Nô tỳ biết rồi."
Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Tiểu hoạn quan Đồng Quán ngươi cứ thờ ơ lạnh nhạt hai ba năm nữa, sau đó đưa đi Dưỡng Lệnh Trai, muốn đứa nhỏ này biết chữ đọc sách cùng có căn cơ võ đạo, ngươi sẽ phải phí nhiều tâm tư một chút, nói là nuôi thả, hoàn toàn không để ý mặc cho số phận, vậy cũng không được."
Khoai lang cười nói: "Công tử yên tâm một trăm lần đi, sau này Đông Thọ nhất định có thể làm cho Đôn Hoàng thành chấn động, trong Tàng Kinh các đúng là có mấy quyển bí kíp thích hợp cho hắn đi tập luyện, coi như vận khí của hắn tốt."
Từ Phượng Niên ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Hy vọng thế gian có thêm một người khổ tâm, trời không phụ."
"Đi thôi."
Từ Phượng Niên xoay người đưa lưng về phía khoai lang có tay áo gấm như phù dung, phất phất tay.
Khoai lang tựa hồ muốn đuổi theo, một cước bước ra chưa giãm đất liền lui về, dừng lại thật lâu, khi chuông sáng trong cung vang lên, lúc này mới đi qua cửa bản nguyện, đi về phía Dịch Đình cung, đứng ở trên núi Đôi Xuân nhìn ra xa, thành Đôn Hoàng ở trên tay cô cô nàng theo lệ mười lăm một triều, loại triều hội này quy mô không lớn, lập ra chỉ là để thế lực các phương trong thành có tư cách chia một chén canh tụ lại cùng một chỗ để chia cắt lợi ích, cô cô vẫn muốn vặn tất cả các thế lực lại thành một sợi dây thừng, thế nhưng đến chết cũng không đạt thành, khoai lang cũng không hy vọng xa vời là tất cả cùng chung mối thù, nhưng mà hình như trước mắt ngay cả hòa khí bên ngoài cũng thành hy vọng xa vời rồi. Nàng nheo mắt lại, toát ra hơi thở lạnh lẽo hoàn toàn bất đồng khi ở chung với Từ Phượng Niên. Kỳ thật cô cô vừa chết, bọn họ đã bắt đầu đánh trống reo hò, nhất là sau khi xác định ma đầu Lạc Dương lười nhúng tay vào Đôn Hoàng thành. Những lão hồ ly tự cho mình là nguyên lão sẽ lấy con hồ ly con thế đơn lực bạc như nàng ra để khai đao. Chuyện trộm quyền diện mạo đang điên cuồng lưu truyền trong thành hiện nay, không phải là mồi câu mà quý phủ bọn họ rải ra sao? Khoai lang chậm rãi đi xuống Đống Xuân Sơn, nàng mặc dù là nhất đẳng nha hoàn của Bắc Lương vương phủ, nhưng hàng năm đều có hai ba tháng ở Đôn Hoàng thành, tận mắt nhìn thấy cô cô xử lý chính sự như thế nào, những thế lực xem như nhìn nàng lớn lên, đều chỉ biết nàng là "Nhị vương" - cháu gái mà thành chủ kế tiếp coi trọng bồi dưỡng, mà không biết nàng là cẩm xạ.
Đi xuống núi đi qua một vườn hoa, trong lúc vô tình gặp phải Đông Thọ lại dậy sớm thay lão hoạn quan sư phụ làm việc, đứng ở bên ngoài vườn hoa, khoai lang an tĩnh đứng thẳng.
Tiểu hoạn quan từ xa đã nhìn thấy nàng, ấn tượng mơ hồ có chút mơ hồ, coi nàng là nữ quan trong cung tư thông với ân nhân, ngượng ngùng cười cười, ngại ngùng chân thành. Cẩn thận từng li từng tí nghĩ rằng thợ đá đại nhân thật sự là ánh mắt tốt, vị tỷ tỷ này quả là giống với Đôn Hoàng Phi Tiên trên bích họa.
Khoai lang ôn nhu nói: "Ngươi tên là Đông Thọ ?”
Tiểu hoạn quan vội vàng đặt bình nước thanh đồng xuống, mặt mày lanh lợi quỳ xuống thỉnh an: "Đông Thọ bái kiến nữ quan đại nhân."
Khoai lang cười nói: "Đứng lên đi, quỳ lâu rồi, quần áo của ngươi lại phải giặt. Cuối xuân nhiều mưa, hai ngày này sẽ mưa nhiều, vạn nhất phơi nắng không khô, mặc cũng khó chịu."
Đông Thọ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt tươi cười sáng lạn nói: "Nữ quan tỷ tỷ tâm địa Bồ Tát, bảo đảm con nhiều phúc nhiều lộc."
Khoai lang sang sảng cười nói: "Quả nhiên không nhìn lầm, tuổi còn nhỏ, là một người có tâm. Sư phụ ngươi đờm vàng sên sệt, quanh năm ho ra máu nhiều lần, là ho lao, lát nữa ta sẽ cho người chữa trị cho sư phụ ngươi, căn bệnh có lẽ không loại trừ được, nhưng mà cũng có thể giúp cho lão an hưởng tuổi già."
Đông Thọ oa một tiếng khóc to, dập đầu nói: "Tỷ tỷ cùng thợ đá đại nhân đều là Bồ Tát sống, Đông Thọ đời này cũng không dám quên đại ân đại đức của hai người!"
Khoai lang lãnh đạm nói: "Khóc nhiều quỳ nhiều, vào miếu thắp hương, thấy Phật dập đầu, ở trong cung là tập tính tốt nhất." Chờ tiểu hoạn quan ngẩng đầu lên, đã không thấy tung tích thần tiên tỷ tỷ đâu nữa.
Khoai lang đi ra Dịch Đình cung, ở giữa hai cung có Dụ Long đường, vài tên tử sĩ nữ quan được cô cô tự tay bồi dưỡng ra đều nghiêm túc đứng thẳng, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ khí tức thấy chết không sờn.
một nữ quan mặt ngỗng cùng đi về phía cửa nam Cự Tiên Cung Bạch Tượng Môn, nhẹ giọng nói: "Thành chủ, năm trăm Kim Ngô Vệ Ky ngoài cung, có ba trăm ky binh trung thành và tận tâm, hai trăm người còn lại đều đã bị mua chuộc.
Một nữ quan thân hình cao lớn như nam tử khôi ngô bình tĩnh nói: "Tiểu thư, mật thám truyên đến tin tức, ngoại trừ Bổ Khuyết đài lắc lư bất định, không muốn lộ diện sớm, còn có hai đại gia tộc Vũ Văn và Đoan Mộc án binh bất động, mấy đại thế lực còn lại đêu đã công khai tụ tập ở ngoài Bạch Tượng môn, mượn cơ hội xông cung chính biến. Trong đó Mao gia đã bỏ ra số tiền lớn thuê gần trăm vị nhân sĩ giang hồ, muốn thừa dịp Kim Ngô Vệ nội đấu thì đục nước béo cò, ngoài thành năm trăm Kim Ngô Vệ dưới sự suất lĩnh của Mao Nhu sắp xông qua cửa chính, đến lúc đó sẽ thanh thế to lớn chạy về phía Cự Tiên cung, Tử Kim cung tạm thời không có lực lượng dư thừa đi ngăn cản. Tiểu thư, điều này chỉ sợ sẽ làm cho rất nhiều nhân sĩ trung lập đảo về phía đám người loạn thần tặc tử kia."
Một nữ quan mặt búp bê nhíu mày nói: "Cung chủ, vì sao không cho nô tỳ đi liên lạc với ma đầu Lạc Dương. Thành chủ lúc còn sống từng nói nếu ngày này đến, là có thể lôi ma đầu này ra đàn áp các thế lực làm loạn. Cho dù cự lang dẫn hổ, cũng tốt hơn những bạch nhãn lang nuôi không này đến làm tân chủ tử Đôn Hoàng thành. Dù sao Lạc Dương cũng là cung chủ trên danh nghĩa của Dịch Đình cung, danh chính ngôn thuận, hơn nữa với địa vị Lạc Dương, tin rằng cũng sẽ không quá mức mà cưu chiếm tổ chim khách."
Khoai lang đưa tay gõ vào trán nữ quan này, trêu chọc nói: "Khuỷu tay đều quẹo về hướng tôn ma đầu mất rồi, Lạc Dương lúc này còn chưa tiến vào Đôn Hoàng thành được đâu, về sau cũng đừng có bán đứng ta đấy?"
Nữ quan mặt búp bê đỏ mặt, phông má nói: "Cung chủ khi dễ người!"
Dọc theo đường đi, lại lục tục gia nhập hơn mười lão hoạn quan hai tay ống tay áo dính máu, họ mới giải quyết hết việc trong cung hoạn, ở trước mặt khoai lang đều tự cho mình là thân tử, bọn họ đều là ám kỳ mà cô cô khoai lang trước khi chết đã bày ra, không thiếu nhân vật vốn nhìn như đã phản chiến đầu nhập vào trận doanh đối địch, nhưng một khi chân chính trở mặt mới biết những hoạn quan này quả thật còn dàng nam nhân hơn cả mấy tên có hàng trong đũng quần như Kim Ngô Vệ Ky, càng nhận thức chuẩn được việc trung thành với một chủ tử là như thế nào, trong nội đấu vương triều hoạn quan đương chính nhiều vô số, hoàng đế mê muội đều thích ủy quyên cho hoạn quan bên người, trọng dụng những hoạn quan này để cho họ đi lục đục với quyền tướng hoặc là ngoại thích, cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý. Quyền thần có thể ngồi long ỷ, ngoại thích có thể mặc hoàng bào, thế nhưng đã ai nghe nói đến việc hoạn quan ngay cả con cháu cũng không có mà lại thích đi làm hoàng đế chưa?
Ba mươi mấy hoàng kim giáp sĩ mặc trọng giáp cũng gia nhập đội ngũ.
Khoai lang cười cười, bản thân sẽ có một cách chết thật là long trọng đây.
Trước khi chết phải kéo mấy trăm người đi chôn cùng.
Kể từ đó, Đôn Hoàng thành sẽ hoàn toàn sạch sẽ.
Đến lúc đó đến phiên thế lực Bắc Lương ngay cả nàng cũng không biết lai lịch sẽ bắt đầu tiếp nhận.
Lần trước lúc ra khỏi Bắc Lương, Lý Nghĩa Sơn Thính Triều các đã ra mặt dạy là phải tuỳ cơ hành động, đã tính kế như thế rồi, tính đến từng bước như thế rồi, thì nàng cũng không hề oán hận nữa.
Ra khỏi Bắc Lương, sẽ không quay về Bắc Lương nữa.
Khoai lang quay đầu nhìn về phía Bắc.
Công tử đi mạnh khỏe.
Nàng lại không biết, tại cửa lớn Đôn Hoàng thành.
Một gã thư sinh trẻ tuổi lưng đeo kiếm đang đối mặt với năm trăm ky binh, một mình giữ cửa, vì nàng mà đơn độc bảo hộ cửa thành.