Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 554 - Chương 204: Một Bước Vào Không Được (1)

Chương 204: Một bước vào không được (1) Chương 204: Một bước vào không được (1)Chương 204: Một bước vào không được (1)

Sáng sớm chuông trống vang lên, cánh cổng lớn ở hướng nam của chủ thành tại thành Đôn Hoàng chậm rãi đẩy ra, một số bách tính tụ tập ở trong ngoài cửa thành chen chúc ra vào, tuy thành Đôn Hoàng xây dựng trên bãi cát vàng hoang vu, bởi vì trong vòng bán kính trăm dặm chỉ có một ngọn cờ, trở thành thủy thành đáng sống, thương nhân rất nhiều, lưu lượt ra vào thành tấp nập, một ngày không dưới năm, sáu ngàn người lui tới, cộng thêm ngoài thành có thánh địa Thích Giáo Thái Ki Phật Quật. Cứ mồng một và rằm tháng Giêng âm lịch, tín đồ lễ Phật ra khỏi thành thắp hương, đó là một khung cảnh hoành tráng tràn ngập thành phố, ngày hôm nay trùng với ngày mười lăm cuối xuân, nếu như thường lui tới, con đường chính dẫn vào cổng phía nam từ lâu đã đông đúc dân cư nhưng ngày nay lại thưa thớt đáng ngạc nhiên, chỉ có mấy trăm khách hành hương thành kính, còn lại đều phải lo làm ăn nuôi gia đình, hai bên đường có những người bán hàng rong dậy sớm gồng gánh lớn tiếng rao hàng, bán bánh xèo hành lá đồ ăn vặt, còn cả bán hương giấy vàng mã rẻ tiền.

Bên cạnh có một cửa tiệm vừa khai trương, do một gã trung niên nổi tiếng kinh doanh kém mở, lúc đầu lấy cửa hàng ở vỉa hè của gã bán đồ để cúng kính, bảo đảm một vốn bốn lời, nhưng gã chỉ bán rượu, còn bán rất đắt, kinh doanh ế thôi rồi, chỉ đành sáng sớm làm mấy nồi cháo trắng bán cho thương lữ, lúc này trong cửa hàng nhỏ hẹp chỉ một khách quen, con là loại khách quen thuộc đến mức ngại nhận tiền, gã trung niên tuy là nhà chỉ có bốn bức tường, không có vợ giúp đỡ công việc nhà, nhưng dọn dẹp cửa tiệm cũng khá sạch sẽ gọn gàng, có vài phần dáng vẻ của thư sinh nho nhã, mọi người ở thành phố Đôn Hoàng đều biết một người như vậy, viết chữ đẹp, cũng truyền ra rất nhiều thi văn câu hay ai cũng thích, năm đó một nữ tử thế gia vọng tộc, họ Vũ Văn trong thành Đôn Hoàng, mắt mù lại đào hôn bỏ trốn cùng nàng, Vũ Văn gia tộc giàu có số một ở thành Đôn Hoàng cũng rộng lượng, không có truy cứu, để tâm vào chuyện vụn vặt nữ tử xinh đẹp tuyệt trân đâm đầu vào ngõ cút thành thân cùng thư sinh nghèo túng đến từ bên ngoài này, cha nàng nhớ con gái cưng suýt chút nữa tức hộc máu, rất sợ nàng chịu khổ, còn lén cho nhiều đồ cưới, chưa từng nghĩ nam tử muốn nâng cũng nâng không nổi, có tài hoa, lại không đủ để kiến công lập nghiệp, hơn nữa cao không tới, thấp không xong, một tửu lâu lớn như vậy mở được tửu quán, cuối cùng biến thành quán rượu nhỏ, nữ tử nản lòng thoái chí, rốt cục làm cho những người đứng xem cảm thấy cực kỳ sảng khoái rời bỏ gã, tái giá vào Đoan Mộc gia tộc môn đăng hộ đối, phu thê vô cùng hoà hợp, tất cả đều vui vẻ, vị Đoan Mộc công tử kia ngồi ôm giai nhân còn từng đến quán rượu uống rượu, không mang bất cứ tôi tớ nha hoàn nào, tao nhã, thể hiện đầy đủ phong thái sĩ tử phong lưu, có người kể chỉ nói mấy câu khách sáo, nói lúc trước từng nghe thi từ của gã chủ quán rượu, vô cùng bái phục. Sau này nữa, nữ tử vì thắp hương lễ phật nên ra vào thành Đôn Hoàng, còn cưỡi xe ngựa huy hoàng do bốn con ngựa quý đáng giá ngàn vàng kéo, người hiểu chuyện cũng chưa từng thấy nàng nhấc mành lên liếc nhìn gã chồng cũ một lần, chắc hẳn thật sự tổn thương thấu tim gan.

Cái gã tới nơi này ăn chùa giãm một chân ở trên ghế, uống xong một chén cháo, còn đưa bát ra, còn nói ăn chùa thì phải nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng gã này còn mở mồm dạy đời: "Từ Phốc, không phải ta muốn nói ngươi, cửa tiệm này nếu như bán nhang đèn ngươi đã sớm kiếm cả đống bạc rồi. Hắc, đến lúc đó ta đi thắp hương bái Phật, cũng tiện mang theo một xấp vàng mã, Bồ Tát thấy lòng thành của ta, bảo đảm muốn gì được nấy, sau khi ta phát đạt, ta nhất định sẽ dìu dắt ngươi."

Gã trung niên không màng danh lợi nhận lại cái bát, lại múc một chén cháo cho người bằng hữu hiếm hoi này, lắc đầu nói: "Thắp hương ba cây là đủ rồi, kính Phật kính pháp kính tăng, hương không tại số nhiều."

Gã lôi thôi nhận lấy bát cháo trắng trợn mắt nói: "Ngươi chỉ giỏi nói đạo lý cứng nhắc, vợ ngươi bị ngươi chọc cho bỏ, ngươi xem lại mình đi, có một bà vợ ngốc không màng son phấn sơn trân hải vị, lại cam tâm tình nguyện chịu lạnh chịu nắng chịu khổ với ngươi, còn không biết quý trọng, không biết vươn lên, đáng đời ngươi bị người ta chế giễu công kích cá nhân!"

Nam nhân bưng cái ghế ngồi ở cửa, nhìn về phía phố xa lạnh tanh, nhíu nhíu mày. Gã to con đằng sau kiện vẫn lải nhải "Nếu không phải vì đại ân cứu mạng năm đó cha ta được ngươi cho một toa thuốc, cũng không muốn bị người khinh rẻ cùng với ngươi, ngươi nói ngươi nếu đã biết chút y thuật, vậy treo bảng hành nghề lang chữa bệnh cũng được, thành Đôn Hoàng này khan hiếm lang trung, có cả đống người cam tâm bị lừa, chỉ cần ngươi đừng trị chết người là được. Nè, nói ngươi đó, Từ Phốc, ngươi cũng phải lên tiếng chứ. Được, tên ngốc ngươi không nói nổi rồi, đi thôi, ta đi săn thú làm bữa nhậu, ngươi tự xử đi."
Bình Luận (0)
Comment