Chương 205: Một bước vào không được (2)
Chương 205: Một bước vào không được (2)Chương 205: Một bước vào không được (2)
Bạn nhậu đều chú ý không bóc vết sẹo không đánh khuôn mặt, nhiều dệt hoa trên gấm bớt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, có thể thấy được người này hoặc là không có tim không có phổi, hoặc chính là thật sự coi lão bản quán rượu giản dị như bằng hữu. Trung niên nam nhân đột nhiên hỏi: "Ngày hôm nay người ra khỏi thành thắp hương ít như vậy sao?"
Thợ săn mới chịu đứng dậy liếc nhìn nói: "Ai cũng nói người đọc sách các ngươi không để ý đến chuyện bên ngoài một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, ngươi khen ngược, sách không học, chuyện bên ngoài cũng không nghe, theo như ngươi nói, ngày hôm nay Cự Tiên cung kia không an phận, sau khi lão thành chủ đánh một trận với đại ma đầu Lạc Dương, đã đi qua cuộc đời đăng tiên, đây là sự thực mà đứa con nít ba tuổi cũng biết, hiện tại rõ ràng tạo phản, chỉ sợ cả vị tiểu cô nương kia cũng không biết, có tin tức nói 500 Kim Ngô Vệ trong tay Mao gia ngoài thành, sẽ nhanh chóng giết vào thành, giết thẳng đến Tử Kim Cung, kéo từ long y của tiểu cô nương kia xuống. Lão tử thấy chuyện này có tám chín phần sẽ thành, một tiểu cô nương hai mươi mấy tuổi làm Đôn Hoàng thành chủ, nói ra thôi cũng thấy mất mặt."
Nam nhân hỏi: "Trong thành ngoài cung không phải có 500 Kim Ngô Vệ ky tốt trú đóng sao?”
Thợ săn cũng không muôn trả lời loại vấn đề ngây thơ này, thật sự là không nín được, nên mới lên tiếng: "Ngươi cho rằng mấy gia tộc Mao gia cùng Đoan Mộc, Vũ Văn đều là đầu gỗ sao, dùng cái mông nghĩ cũng biết bọn người khẳng định dùng tiền đút lót cho quan lại bên cạnh nữ nhan kia, trong 500 ky chắc chắn có rất nhiều tên đã sớm không một lòng với trong cung, hơn nữa 500 ky binh bên ngoài giết vào thành, dù là loại tiểu bách tính như ta cũng biết không chống nổi, nhưng những thứ này đều là thủ đoạn của đại nhân vật, muốn chết thì phải chết những người sinh ra đã giàu có, không có liên quan gì đến chúng ta, trốn xa một chút xem náo nhiệt là được rồi, biến thiên rồi, chúng ta nên ăn gì thì ăn đó, nên uống gì thì uống đó. Ngươi chờ xem, không bao lâu nữa chắc chắn sẽ có Kim Ngô Vệ xông vào thành."
Trung niên nam nhân rơi vào trầm tư, chuẩn bị đóng cửa tiệm, thợ săn bước ra cửa, vui vẻ nói: "Từ Phốc, lần này ngươi cuối cùng cũng có chút đầu óc, biết đóng kín cửa xem náo nhiệt."
Nam tử cười cười, không lên tiếng, đến khi thợ săn đi xa, mới nhẹ giọng nói: "Vô giúp vui."
Gã chứng kiến không bao lâu sau thợ săn cùng rất nhiều khách hành hương cùng nhau chật vật chạy trở về, mới đóng một khối ván cửa cuối cùng, thợ săn chạy không kịp thở, vội vã nói: "Sao ngươi còn chưa trốn đi, nhanh nhanh nhanh, mở cửa, cho ta mượn trốn một chút, con mẹ nó hậu sinh trẻ tuổi có cái đầu chỉ để cho con lừa nó đá, chen lấn tại cổng thành, cứ như muốn chống lại 500 ky binh, điên rồi điên rồi!"
Nam tử hỏi: "Bao nhiêu người?"
Thợ săn mắng: "Hậu sinh muốn chết! Chỉ một tên!"
Nam tử đã bước một bước về phía trước suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Dùng đao hay là dùng kiếm?”
Thợ săn chạy nhanh vào quán rượu, thở nặng dọc nói: "Để ý chuyện vụn vặt này làm gì, vừa nãy nghe người bên ngoài nói là một người đọc sách cõng cái rương, chắc cũng sử dụng kiếm, lão tử đoán chắc cũng là một công tử giàu có quen sống sung sướng không biết trời cao đất rộng, đọc sách đến mức hư đầu! Từ Phốc, ngươi còn chưa chịu vào đây?”
Một số khách hành hương chạy chậm hơn thợ săn, đang cách cổng thành khá xa, nhìn thấy quán rượu còn chưa đóng kín cửa, đều qua đây ẩn núp, kẻ can đảm kêu lão bản quán rượu chớ đóng cửa, lập tức bị kẻ nhát gan mắng chửi, sợ vạ lây người vô tội, làm bia đỡ đạn cho mấy đại gia tộc đang nắm quyền.
Ngoài thành ba trăm bước, nữ tử Mao gia cầm đầu sau khi dừng lại, Kim Ngô Vệ 500 ky đột nhiên dừng lại.
Một nữ tử anh võ khoảng ba mươi tuổi khoác ngân giáp cầm bạch Mâu, cưỡi một con Long bảo câu toàn thân đen như than củi, Mao gia thế lớn, thâm căn cố đế, là phái nguyên lão đã tồn tại vững vàng từ lúc xây thành Đôn Hoàng, không bao giờ thua trong cuộc cạnh tranh giữa nhiều thế lực, nguyên nhân rất lớn chính là Mao gia luôn vững vàng điều khiển 500 ky binh tỉnh nhuệ này, con cháu Mao gia luôn thượng võ dũng mãnh, nhưng nhân tài kiệt xuất tại thế hệ này lại là một nữ tử, là Mao Nhu, thành Đôn Hoàng xuất hiện ba vị kỳ nữ tử, vị thứ nhất đương nhiên là thành chủ được ca tụng là "nhị Vương”, vị thứ hai là nữ tử si tình không thương phú quý yêu thi thư của Vũ Văn tộc, lấy một gã bán rượu làm chồng, lại có Mao Nhu dựa vào vũ lực thống soái 500 thiết ky, Kim Ngô Vệ trong thành là kị binh nhẹ, mấy năm gần đây 500 ky ngoài thành đều đổi thành thiết ky trọng giáp, ở thành Đôn Hoàng rộng rãi chủ đạo thượng sách cưỡi ngựa chạy băng băng, chỉ cần không vào Cự Tiên cung, đủ để nghiền ép 500 kị binh nhẹ trong thành.
Mao Nhu xưa nay coi thường tiểu nha đầu tác oai tác quái, dựa vào quan hệ phức tạp với thành chủ mới dám làm như vậy, không phải là bộ ngực lớn hơn chút eo nhỏ chút cái mông tròn chút sao? Có thể coi như ăn cơm? Nàng đã bàn bạc ổn thoả với một ít con cháu thế giao, sau chuyện này, tiểu hồ ly tinh đáng thương này sẽ giao cho bọn họ thay phiên làm nhục, mặc dù để cho hiếp tập thể như thế, sẽ hiếp nát kia thân thể ngọt nước kia. Mao Nhu chỉ biết thoải mái cười to, hận không thể ở bên giường trên thoả thích quan sát, tự tay dùng đao cắt đi cặp vú đã chướng mắt rất nhiều năm mới để khiến nàng thoả mãn. Sau khi Mao Nhu dừng ngựa, nhìn chằm chặp thư sinh trẻ tuổi canh giữ ở cửa thành, đẹp trai đúng sở thích của mình, đáng tiếc chuyện lớn trước mắt, không được phép nàng ăn tạp, phất phất tay, phân phó với một gã cường tráng cưỡi ngựa phía sau nói: "Đi làm thịt! Coi như tế cờ."
Kim Ngô ky úy phía sau Mao Nhu cười gẵn giơ thương lao ra. 8958