Chương 206: Một bước vào không được (3)
Chương 206: Một bước vào không được (3)Chương 206: Một bước vào không được (3)
Thiết ky chính là trọng mã trọng giáp, lấy chạy cực nhanh đâm cực mạnh xé mở tất cả lực lượng canh phòng. Kim ngô ky úy thích loại cảm giác tập kích nhanh bất ngờ, cùng một loại cảm giác trên giường khi dễ hoàng hoa khuê nữ. Chủ tử Mao Nhu là một người đàn bà làm cho tất cả ky binh nặng dưới váy nàng đều tâm phục khẩu phục, mang binh và giết người đều hăng hái, mơ ước lớn nhất cả đời này của ky úy chính là một ngày kia có thể bò lên trên trên người của nàng ta để đâm thật nhanh thật mạnh, Mao tướng quân có câu nói được đám thanh niên trong thành Đôn Hoàng ca tụng: Cô nãi nãi mang Sĩ tốt ra ngoài, trong quần có một cây thương, trên tay một cây thương, mạnh gấp trăm lần so với 500 Kim Ngô Vệ teo trứng trong thành! Kim ngô ky úy điêu chỉnh hô hấp theo lưng ngựa nhấp nhô, nắm chặt thiết thương. Gã vẫn không hề khinh địch, tên kia dám một mình chặn ở cổng thành chịu chết, ít nhiều có chút bản lĩnh. Dù sao Thành Đôn Hoàng tàng long ngọa hổ, công lao sự nghiệp vĩ đại còn chờ lão tử đi tranh đoạt, không thể sơ sẩy rụng ở chỗ này được. Từ Phượng Niên tháo xuống rương sách, đặt ở bên chân.
Hắn vẫn chưa tháo xuống Xuân Thu kiếm, chống lại tên thiết ky kia, không lùi mà tiến tới, sải bước chạy tới trước. Mao Nhu cùng 500 ky đều có chút kinh ngạc, một số thiết ky kinh ngạc qua đi, đều phát ra tiếng cười. Muốn ngăn lại một ky binh nặng trong trạng thái lao vọt tới, phải cần bao nhiêu khí lực? Huống hồ vị kim ngô ky úy này cũng không phải là bù nhìn, thuật pháp siêu quần, tuyệt đối là cao thủ có chiến lực có thể xếp hạng thứ năm ở trong Kim Ngô Vật Lúc Kim Ngô ky úy cách xa tên thư sinh kia năm mươi bước, tinh khí thần đã hầu như tập trung đến đỉnh điểm, chớp mắt đi qua mười bước, hung mãnh giơ thương đâm một cái. Từ Phượng Niên nghiêng đầu, khom cánh tay kéo lấy thiết thương, nên một chưởng vào cổ của con ngựa cao to đang giẫãm xuống, cả người lẫn ngựa đều bị đẩy ra sau năm sáu trượng, ngựa chết người bị thương nặng. Thiết thương vờn quanh thân thể một vòng, thân thể Từ Phượng Niên liên tục tiến tới phía trước, trong lúc tên trọng ky Đô úy kia đau đớn giấy giụa, đâm ra một thương, đâm thủng đầu người, đóng đinh trên mặt đất. Mao Nhu nhíu mày, giơ tay lên, vẽ ra một hình cung rưỡi, ky binh chia thành sáu tầng, nhanh chóng chia ra tầng tâng như mặt quạt. Còn lại có 80 người bắn nỏ đi theo phía trước. Chiến trận thành thạo, dưới sự chỉ huy của Mao Nhu vung tay giật dây cung. Dù là đơn binh chiến đấu, hay là tập trung đối chiến, 500 Kim Ngô Vệ được cố tình bố trí cung mã sơ sài trong thành có thể sánh ngang. Một trăm hai mươi bước, Mao Nhu lãnh huyết nói:
"Bắn."
Mưa tên đập vào mặt.
Từ Phượng Niên lăn lộn né trên, thiết thương xoay tròn, giọt nước không lọt, sau khi chặn lại một mũi tên, ném thương ra. Tuy chỉ là lôi mâu giống như Đoan Bột Nhĩ Hồi Hồi, nhưng thanh thế cũng như sấm sét. Mao Nhu ở trước chiến trận hoàn toàn tái mặt, thân thể ngửa ra sau dán chặt lưng ngựa, mũi thương xẹt qua, hai tên thiết ky phía sau cả người mang giáp cũng bị đâm thủng, rơi xuống khỏi lưng ngựa. Mao Nhu không hề hy vọng xa vời người bắn nỏ có thể ngăn cản, dẫn đầu xông giết. Tuy có ba người trận vong, ky trận sáu tầng hình quạt không loạn chút nào, đủ thấy Mao gia trị quân cực kỳ nghiêm ngặt. Gót sắt giãm ầm ầm. Từ Phượng Niên hí mắt nhìn phía nữ tướng mạnh mẽ kia, hắn nhếch mép, hơi lệch quỹ tích, lao thẳng tới.
Mao Nhu không vội đâm mâu, khi thấy tên kiếm sĩ trẻ tuổi này áp sát, ung dung tránh thoát hai cây thiết thương đâm mạnh, lúc này mới nhìn chuẩn khoảng cách đủ để đâm mâu, nàng lập tức đâm thẳng vào ngực hắn. Mũi thương nhìn như đâm thẳng tắp, cực kỳ tầm thường, thật ra trong nháy mắt run rẩy dữ dội, sắc bén không ai bằng, đây là Điệt Mâu pháp thành danh của Mao gia, chém giết vô số chiến trận kẻ địch chưa biết gì đã bị đánh rớt khí "Xuống ngựa!" Từ Phượng Niên bắn ra tay trái, đẩy ra trường mâu, thân thể đạp tới trước mấy bước, xoay người lại, lập tức ngồi đối diện với Mao Nhu thiết mâu rời tay tựa như tình nhân, vung một chưởng đánh vào ngực của nữ tử này, nàng bèn rút đao chém tới, Từ Phượng Niên dùng hai ngón tay kẹp lấy, gan ngón tay truyên đến chấn động kịch liệt, mài ra tơ máu, Mao Nhu nhân cơ hội vất đao, một tay vỗ vào lưng ngựa, bay sang bên, đỡ lấy mâu sắt, đánh bay một tên ky binh, đổi ngựa cưỡi, lẻn vào chiến trận, không hề cho Từ Phượng Niên cơ hội chém giết cả người lẫn ngựa. Chừng mười thương mâu đâm tới, Từ Phượng Niên cúi thấp người trầm xuống, đè mạnh lưng long mã đen như than củi này, đau đớn hí vang, bụng ngựa chấm đất, Từ Phượng Niên đẩy ra một con, một vai đánh bay một con, vừa hay cướp đoạt thương mâu như mưa rơi, thân hình cũng không hề ngừng lại.
Ở ngoài năm mươi bước Mao Nhu quay đầu ngựa sắc mặt âm trầm, phẫn nộ quát: "Kết trận."
Từ Phượng Niên lướt thân hình ra đằng sau, đánh bay một con đánh lén ra sau, giãm đầu ngón chân xuống đất, tiêu sái lùi mạnh ra sau, rút khỏi vòng vây gần thành hình. Thở nặng dọc ra một hơi, rút ra Xuân Thu kiếm. Tay phải cầm kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào 500 ky, tay trái dựng thẳng lên hai ngón tay khép lại. Mở thục. Mao Nhu giận dữ, nặng nề hạ lệnh:
"Giết!"
Trong mắt một mình nàng, một người một kiếm. 500 ky trước người, phía sau là cổng thành. Từ Phượng Niên bất động như núi. Dù cho ma đạo đệ nhất nhân Lạc Dương giá lâm, thành Đôn Hoàng cũng chỉ là một người đối với một người. Từ Phượng Niên trước khi tập võ còn có rất nhiều mơ mộng tươi đẹp đối với giang hồ, nhưng sau khi chân chính điên cuồng tập võ, hắn chẳng muốn đi làm anh hùng hảo hán gì, nhưng nếu phía sau là nữ nhân của mình, đừng nói 500 ky, năm nghìn ky, hắn cũng sẽ đứng ở chỗ này. Ta sẽ giữ cổng thành đến lúc chết. Để các ngươi một bước không vào được!