Chương 207: Có người quân áo dính máu kéo đao vào thành (1)
Chương 207: Có người quân áo dính máu kéo đao vào thành (1)Chương 207: Có người quân áo dính máu kéo đao vào thành (1)
Mao Nhu nhìn thấy tên kiếm sĩ trẻ tuổi này ngạo mạn như vậy, hận đến ngứa răng, nếu gã anh tuấn này có tính tình cương liệt như vậy, lại không thể trói lại kéo lên giường giáo dục yêu thương một phen, chỉ là lúc này đang đâm chém nhau, cũng chỉ có thể giận dữ không bao giờ quên, một nói liên tục nhiêu chữ Sát! Chiến mã chạy râm râm như sấm, Từ Phượng Niên liên tục ra chiêu Cổn Long Bích, tuy làm không được một đạo kiếm khí mười mấy trượng như Lý lão đầu áo da dê, nhưng trong lúc chiến đấu sinh tử với Thác Bạt Xuân Chuẩn trên thảo nguyên, ngộ ra được một tay áo Thanh Long, kiếm khí Cổn Long Bích bộc phát hàng thật giá thật, thân hình như cá bơi theo thủy triều, chống lại nhóm thiết ky xung phong đầu tiên, thanh Xuân Thu nơi tay, bổ đôi một người một ngựa, sau đó chạy nhanh theo chiều ngang, không quan tâm thiết mâu đâm giết, ỷ vào chân khí ảo ảnh lay động, ngay từ đầu đã ôm ý niệm kéo dài trận chiến, không cố ý giết người, mà là thấy ngựa lập tức chém, trọng giáp ky binh có ngựa chiến đấu vô địch, xuống ngựa bộ chiến rất lúng túng.
Chiến mã xung phong giống như một dòng thuỷ triều, bị Từ Phượng Niên giết ngựa phá triều, nhất thời có hơn mười ky binh ngã ngựa, thiết mâu của đợt tấn công thứ hai rơi như mưa, chỉ thoáng lùi ra phía sau dừng lại nghỉ, sau đó lại tiến lên, thân hình ung dung kiếm khí chao đảo, tựa như màn vẩy mực tự do của một bậc thầy hội họa quốc gia, Mao Nhu nắm mâu ngồi trên cao thấy vậy nghiến răng nghiến lợi. Cứ như chỉ có thời gian trong mấy cái nháy mắt, Mao gia dành cho thiết ky vô số tâm huyết tinh lực cùng vàng ròng bạc trắng đủ để xếp thành ngọn núi nhỏ, cũng đã tử trận sấp sỉ hai mươi người, một khi té ngựa, sẽ bị tên kiếm sĩ ăn mặc như thư sinh kia chém bay đầu, hoặc là kiếm khí phá vỡ trọng giáp, chết không toàn thây. Đây chẳng khác gì đang lóc thịt lóc xương nàng, nàng rất muốn đá mạnh vào đũng quần của tên khốn có tướng mạo anh tuấn kia, sau đó chất vấn một câu:
"Ngươi biết lão nương nuôi những thiết ky này như nuôi con trai nhà mình, dễ dàng sao? Dễ dàng sao!" Mao Nhu nhanh chóng bình tĩnh lại, đừng nói 500 ky giết một người, chính là ba trăm ky, đánh với Kim Cương Cảnh nhất phẩm, thì vị Kim Cương Cảnh đó cũng phải bị dây dưa đến chết, nhưng trong này có một điều kiện tiên quyết, đó chính là sau khi chết một hai trăm người, trận hình không loạn, lá gan không vỡ, không đến mức bị giết chạy tán loạn. Đối với điểm này, Mao Nhu không mấy tự tin, 500 Kim Ngô Vệ ky binh này giống như thân binh của Mao thị, nàng nuôi binh ngàn ngày, cực kỳ coi trọng thực chiến cùng thưởng phạt, bình thường kéo ra ngoài chém giết sơn khấu cùng mã tặc, chống lại sơn khấu thì kị binh khinh kị chiến đấu, mã tặc thì thiết ky khinh kị hỗn tạp chém giết, mỗi lần chiến thắng trở về, đừng nói rượu thịt tiền thưởng, chỉ cần ngươi dám liều mạng chém giết, coi như là hoa khôi trong kỹ viện trong thành Đôn, Mao Nhu cũng quyết đoán dùng tiền mời tới quân doanh để khen thưởng. Mao Nhu giận dữ thở ra mấy hơi nặng dọc, hung ác nói:
"Tiểu tử chơi kiếm, sau khi ngươi chết, cô nãi nãi ta dùng gót sắt đạp thi thể của ngươi thành thịt nát!" Mao Nhu cao giọng nói: "Đừng cho hắn cơ hội để thở, dùng mã húc chết hắn! Tên nào đâm trúng một thương, lão nương lập tức thưởng cho hắn toàn bộ hoa khôi nổi danh trong thành, chơi liên tục ba ngày ba đêm, cho đến khi ba cái chân của các ngươi toàn bộ nhữn ra mới thôi! Người đầu tiên nào đâm chết hắn, lão nương tự mình ra trận, thổi tiêu cho tên khốn chó ngáp phải ruồi kia!" Kim Ngô ky binh hăng hái đỏ cả mắt rồi. Từ Phượng Niên không chút thay đổi sắc, dùng một tay Ngự kiếm lấy đầu người, một tay chém giết ngựa chiến. Mao Nhu nhìn chiến trường một tên chống hàng trăm ky binh đáng sợ trong chiến trường, cười lạnh nói: "Kéo ra ba mươi bước, ném mâu ném thương, nhặt lên sau đó trở lại!"
Ky trận hình nửa vòng tròn quấn lấy Từ Phượng Niên nhất thời lui nhanh ra phía sau, đợt ky binh thứ hai lao đến trong nháy mắt ném mâu ném thương, đây cũng không phải là làm chệch hướng mũi tên cách xa trăm bước, có thể trở thành ky binh nặng, thể lực vốn không tầm thường, vì vậy mỗi một lân ném mạnh đều dùng lực cực kỳ mạnh. Ngự kiếm không ngừng, trảm loạn trận doanh, Từ Phượng Niên cầm hai thanh thiết thương bị gãy ngay giữa sát vai, xoay tròn hai thương ở trong tay như mặt khiên tròn, tất cả thương mâu gần người đều bay ra ngoài, chụp một thương ném về phía mình, Từ Phượng Niên cầm thiết thương, hai tay chụm lại rồi ném tra, lập tức có hai ky hét lên rơi xuống ngựa, xuyên qua áo giáp! Mao Nhu nhìn thấy mà giật mình, việc đã đến nước này, ả chết lặng, âm điệu nguội lạnh hạ lệnh: "Vây hắn lại!" Nữ tướng lòng dạ độc ác này thấp giọng giễu cọt: "Lão nương cũng không tin ngươi có thể làm được trảm mười ngàn ky như Ngô gia cửu kiếm vào hai trăm năm trước, một mình làm sao thành tựu kiếm trận?" Mao Nhu đưa mắt ra hiệu cho năm tên ky binh Đô úy dòng chính bên người, hếch hếch cằm. Ngũ ky bắt đầu lặng lẽ giơ thương cấp tốc xung phong.