Chương 209: Có người quân áo dính máu kéo đao vào thành (3)
Chương 209: Có người quân áo dính máu kéo đao vào thành (3)Chương 209: Có người quân áo dính máu kéo đao vào thành (3)
Dựa theo giao hẹn bí mật, sau này ngồi xuống phân chia chiến quả, nữ oa nhi kia cùng hai ba trăm cung nữ tất cả thuộc về lão già dâm dê Mao Nhuệ, lão thì muốn mấy trăm món vũ khí giấu trong cung, còn như toàn bộ bí kíp mà thành chủ mê võ nghệ thu thập cướp đoạt vào tàng kinh các, thì do một tên chó săn của Mộ Dung Bảo Đỉnh từ châu Quất Tử nắm lấy, sự soán vị hèn hạ này, mỗi gia tộc lớn đều xuất lực, theo như nhu cầu, tránh để lát nữa chia của không đều, đến lúc đó gây ra một trận tranh đấu nội bộ đẫm máu.
Khi thấy đoàn người mặc gấm vóc sa hoa xuất hiện ở cổng thành, tất cả mọi người không kìm được nín thở tập trung, dù là con cáo già Mao Nhuệ cực kỳ bình tĩnh này, cũng vô thức dừng lại động tác bóp vú xoa mông, lão dùng sức, thị nữ thơm tho kia đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, bàn tay nhỏ run run, nàng cầm trong tay cái xẻng vàng không cẩn thận xúc hủy khối Long Tiên Hương, cạo mất mấy lượng hương liệu.
Mao Nhuệ nhìn chòng chọc cẩm y nữ tử có thân hình quyến rũ thân phận càng hợp khẩu vị, lão dùng bàn tay khô đét như cây thông già kéo lấy tóc của nữ tỳ, đặt trên lư hương, thị nữ bị nóng thét lên chói tai, Mao Nhuệ chậm rãi buông tay, sau đó không thèm nhìn thị nữ mặt mày hốc run lẩy bẩy hác núp ở trong góc.
Trừ những đại nhân vật bọn họ giằng từ xa xa, ngoài cung 500 Kim Ngô Vệ đã sẵn sàng chiến đấu, một nhóm hai trăm ky, nhưng có ba mươi hoàng kim giáp sĩ tọa trấn. Một nhóm khác có nhân số đông hơn, có 300 người, hơn nữa xen lẫn rất nhiều giả tử tử sĩ của Lỗ gia.
Còn có khoảng một trăm nhân sĩ giang hồ do Mao gia dùng số tiền lớn dụ dỗ tới, một nửa là thế lực bản thổ của thành Đôn Hoàng, một nửa là những kẻ liều mạng gần đây từ ngoài thành xâm nhập.
Nhóm người này tụ tập cùng một chỗ, thanh thế không nhỏ.
Đào Dũng là một con chó dữ được công nhận dưới quyền của Mộ Dung Bảo Đỉnh, gã chỉ xếp chót trong số những thế lực tại thành Đôn Hoàng, chủ yếu là thời gian vào thành không nhiều, chỉ có thời gian năm, sáu năm, không so được với 3 đại gia tộc Mao gia cùng Vũ Văn, Đoan Mộc đã tích lũy uy thế suốt bao năm tháng, nhưng rất nhiều giang hồ hào kiệt thành danh trong thành đều quy về dưới trướng gã, hơn nữa có cơ sở là hơn mười tên thân quân Mộ Dung, không thể khinh thường, lần này gã dốc hết tinh nhuệ, hơn nữa ăn ít, chỉ cần mấy chục bản bí kíp hiếm thấy trong tàng kinh các, vì địa vị bản thân thấp. Gã chưa từng cưỡi ngựa, chỉ đi bộ, cất cao giọng nói: "Họ Yến, ngươi thầm hại chết thành chủ, ròng rã hai năm bí mật không phát tang, tâm cơ ác độc như vậy, không thẹn với liệt tổ liệt tông sao? !"
Hồng Thự tạm thời đảm nhiệm cung chủ của Tử Kim Cung cười cười, vô cùng đơn giản nói một chữ,'Giết."
Kim Ngô Vệ ky binh triển khai một trận quyết chiến máu tanh không chết không thôi.
Lúc giả tử của Lỗ gia cùng dòng chính của Đào Dũng cùng với giang hồ mãng phu đều lao vào chiến trường, giáp sĩ hoàng kim có thể dùng đều chết trận hết, nữ tử kia thấy vậy vẫn hời hợt phất phất tay, ngay cả cung nữ cùng lão hoạn quan đều lao vào trận huyết chiến trước cổng. Mao Nhuệ có chút không nhẫn nại được, đi xuống xe ngựa, đi tới bên cạnh Lỗ Võ, trâm giọng hỏi: "Hai nhà Vũ Văn cùng Đoan Mộc thật sự sẽ không giúp tiểu oa nhi chứ?"
Lỗ Võ có quan hệ thông gia với hai đại tộc lắc đầu nói: "Tuyệt đối sẽ không. Thứ duy nhất cần phải cẩn thận chính là Bổ Khuyết Đài."
Mao Nhuệ thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy nói: "Việc này thì ngươi yên tâm, Bổ Khuyết Đài có mật thám của lão phu, lần này nhất định sẽ không nhúng tay. Chỉ cần Vũ Văn và Đoan Mộc không ra tay làm loạn, lão phu không ngại phân cho bọn hắn một ít canh thừa thịt nguội."
Lỗ Võ khinh thường nói.
Đào Dũng có chút thương hại nhìn phía nữ tử xinh đẹp kia,"Trên bàn tiệc của thành Đôn Hoàng cũng chỉ có chừng này người, cho dù ngươi còn có một chút chuẩn bị ở sau, cũng không xoay chuyển được chiến cuộc.
Cần biết rằng sắp có 500 thiết ky vào thành! Ha ha, đáng tiếc cái túi da thịt này, thực sự là quá hời cho lão dê già họ Mao.”
Hồng Thự cô đơn chiếc bóng, đứng trước cổng cung vắng vẻ.
Vươn tay một cái, lau thật mạnh đôi môi đỏ tươi tự nhiên như son. Nàng mỉm cười tự đáy lòng, đáng tiếc không có tuyết lớn, nếu không thì thực sự là một mảnh trắng xóa bao phủ khắp nơi.
Cho dù lúc Hồng Thự chuẩn bị ra tay giết người, biển người dần dần tách xa.
500 ky không có một ky nào vào thành, chỉ có một người quần áo dính máu đeo kiếm kéo đao vào thành.
Một thân đỏ tươi, đã thấy không rõ màu sắc ban đầu của quần áo.
Trong tay hắn cầm theo đầu của một nữ tử.
Tên thanh niên đeo kiếm kéo đao nhân ném ra đầu người, lau gương mặt đầy máu me, nói rằng: "Ả này dường như gọi là Mao Nhu, nói chỉ cần giết ta, sẽ cho thổi tiêu cho thuộc hạ, ta lập tức dùng đao khuấy hỏng miệng của ả, ta nghĩ đời này ả không thể nào thổi tiêu nữa."
Sau đó hắn chỉ chỉ Hồng Thự, Nàng là nữ nhân của lão tử, ai muốn giết nàng, tới đây, hỏi qua ta trước."