Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 560 - Chương 210: Tỉnh Hồng Điệp Tỉnh Hồng (1)

Chương 210: Tỉnh hồng điệp tỉnh hồng (1) Chương 210: Tỉnh hồng điệp tỉnh hồng (1)Chương 210: Tỉnh hồng điệp tỉnh hồng (1)

Hồng Thự cô đơn đứng ở bên ngoài cửa cung bộ quần áo cẩm y của nàng phất phơ không cần gió thổi, viên mắt ướt át, đôi mắt đỏ đậm, năm ngón tay co lại.

Hầu như trong chớp mắt nhập ma.

Khi cô cô ruột của nàng chết, đều chưa từng như vậy.

Chẳng biết lúc nào xuất hiện một người đàn ông trung niên vác rương sách quen thuộc, lắc đầu nhìn nàng.

Tay áo gấm vóc của Hồng Thự từng bước dừng lại.

Tại hiện trường, mọi người chỉ thấy tên nam tử quần áo dính máu kia hình như đang nhếch miệng cười, sau đó nói: "Yên tâm, ta không có giết sạch 500 Kim Ngô Vệ, chỉ giết 200 ky. Sau khi làm thịt Mao Nhu này, 300 ky bỏ chạy tán loạn."

Đã giết chết 200 thiết ky.

Trái tim già nua của Mao Nhuệ trong kiệu gần như vỡ nát, 500 Kim Ngô Vệ ngoài thành là tâm huyết mấy đời của Mao thị, sau khi được Mao Nhu nắm giữ binh quyền, lập tức dẹp hết nghị luận của mọi người, kị binh nhẹ chuyển thành kị binh nặng, mưu tính, công sức cùng trả giá trong này, sớm đã không phải vài ba câu có thể nói hết, cái tên đáng chém trăm ngàn đao như ngươi lại nói đã giết hai trăm ky với lão phu? ! Mao Nhuệ lảo đảo rời kiệu, ở trong vô số ánh mắt chạy đi ôm lấy đầu của tiểu nữ nhi, bất chấp mặt mũi thể diện, ngồi dưới đất gào khóc, Mao Nhu mặc dù còn cách cảnh giới nhị phẩm tiểu tông sư một đoạn, nhưng mọi người đều biết, con đường gia tăng cảnh giới của nữ tử trắc trở hơn gấp trăm lần so với nam tử, nhưng chỉ cần bước vào cánh cửa nhị phẩm, tốc độ tăng tiến võ đạo thường dễ dàng khiến người ta phải kinh hãi, huống hồ Mao Nhu luận võ lực hay là tài trí, đều là trụ cột trong ba mươi năm tới của Mao thị, nàng chết đi, không hề kém hơn nỗi đau mất đi 200 thiết ky, thậm chí còn hơn, một gia tộc, muốn phúc trạch kéo dài, suy cho cùng vẫn phải dựa vào một hai con cháu có thể đứng ra giữ thể diện, trăm kẻ tâm thường, không bằng một người thành tài, Mao Nhuệ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh làm sao có thể đủ không gan ruột đứt đoạn?

Trong thời gian này lại có mấy ánh mắt cổ quái cân nhắc, đến từ Lỗ Võ biết rõ nội tình dơ bẩn của thành Đôn Hoàng, Mao Nhuệ ham mê gái đẹp, gái nào cũng ăn, bị cười nhạo thành một con mọt sách trong sách dâm, mà Mao Nhu hơn ba mươi tuổi chưa gả đi, xem ra tin đồ ba con hai người lén lút dâm loạn hơn phân nửa là sự thực không thể nghi ngờ, nhưng sau khi cười xong, Lỗ Võ cùng Đào Dũng ăn ý nhìn nhau, đều nhìn ra nỗi sầu lo trong mắt của đối phương, cơn giận của giới thất phu, không đáng nhắc đến, mà khi tên võ phu này gần đến nhất phẩm, là ai cũng không thể khinh thị, thế gia vọng tộc chữ Giáp của Bắc Mãng vì sao tận hết sức lực cam kết cung cấp nuôi dưỡng những nhân vật này? Còn không phải là muốn kinh sợ đám binh lính, không đánh mà thắng? Giống như cái tên điên này vì đàn bà đi đối đầu 500 thiết ky, Lỗ Võ tự nhận cho dù chắp tay tặng toàn bộ lão bà và tiểu thiếp nhà mình cho hắn, cũng không tiếc!

Chỉ cần người thanh niên vết máu khắp người để mắt tới.

Những tên võ lâm giang hồ thô lỗ bị vàng bạc tiền tài hấp dẫn tới đều đã sớm sợ vỡ mật, bọn họ không so được với những gia tộc đang liên minh này, một mình một ngựa mới bước chân vào giang hồ, chết rồi thì cũng là chết vô ích, không có ai nhặt xác, ván đã đóng thuyền, vũ khí ngân phiếu bí kíp trên người đều sẽ bị người ta cướp đoạt. Lần này vào thành đi tranh đoạt phú quý với điều kiện tiên quyết là chắc chắn thắng, không phải làm đệm lưng chịu chết. Trong lúc nhất thời đám người chém giết với Kim Ngô Vệ qua còn lại bảy tám chục tên, đều rục rịch muốn chuồn. Một số kẻ có giao tình với nhau, đều cảnh giác với những gương mặt lạ và bắt đầu thì thầm, cân nhắc lợi hại.

Lỗ Võ có phong độ Đại tướng, giục ngựa lao ra, hỏi: "Kẻ kia là người phương nào? !"

Từ Phượng Niên chỉ nhìn lão nhân đang kêu rên cực kỳ đau lòng, bình thản nói: "Ngươi tên là Mao Nhuệ, ta biết ngươi."

Dũng tướng đeo Cung Đào Dũng bỗng nhiên hét lên: "Cẩn thận!"

Đồng thời dựng cung lên bắn ra một mũi tên, trước mắt bao người, bắn về phía đầu của Mao Nhuệ, làm cho một số người lanh mắt đứng xem cho rằng Đào Dũng phát điên, hoặc là muốn bỏ đá xuống giếng.

Thật tình không biết mũi tên chạm vào vật gì đó, phát ra tiếng leng keng kim loại.

Nhưng đầu của Mao Nhuệ vẫn ngửa ra sau, một nhãn cầu nổ tung, bắn ra một vệt máu tươi đỏ lòm. Mao Nhuệ buông ra đầu của nữ tử, che mắt, gào thét càng thêm thê lương.

Đào Dũng với đôi mắt đỏ bừng nghiến răng ken két, trâm giọng nhắc nhở: "Người này có thể Ngự hai thanh kiếm!"

Từ Phượng Niên lau máu tươi rỉ ra ở khóe miệng, vươn một ngón tay xoáy xoáy, có song kiếm lượn quanh ngón tay bay vút như bươm bướm, hăm doạ: "Ta lại đâm mắt của hắn, lần này nếu như ngươi vẫn ngăn không được, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi."

Đào Dũng không nói gì, nhanh chóng thu hồi thiết thai đại cung.
Bình Luận (0)
Comment