Chương 211: Tỉnh hông điệp tỉnh hông (2)
Chương 211: Tỉnh hông điệp tỉnh hông (2)Chương 211: Tỉnh hông điệp tỉnh hông (2)
Từ Phượng Niên đương nhiên dễ dàng Ngự kiếm đâm xuyên thấu qua bàn tay của Mao Nhuệ, đâm rách một con ngươi khác, cười nói: "Nữ nhân của ta, đẹp không? Đáng tiếc ngươi không thấy được."
Rõ ràng đang cười, nhưng nhìn nhìn bộ quần áo màu đỏ nhuốm máu và khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, thật sự là khiến người ta nhìn thôi cũng sợ hãi đến mức trái tim băng giá run rẩy.
Từ Phượng Niên không vội giết chết Mao Nhuệ, Xuân Lôi trở vào bao dựng đứng trên mặt đất, hai tay khoát lên trên vỏ đao, hỏi: "Ai dám đánh với ta một trận? ! Dù là quần ẩu cũng không sao, lão tử một mình đấu một đám các ngươi!"
Chuyện này quả thực không phải là một câu chuyện gây cười.
Tên thanh niên này vốn trông như trai lơ dưới váy đám phụ nữ trong cung, toàn thân lại đầy máu tanh và tàn bạo.
Còn có kiếm khí cùng đao ý hầu như vô địch.
Hiện giờ, không biết có bao nhiêu thế hệ kiêu hùng thế hệ trước đều cảm khái, sinh con phải như này!
Vào lúc đó ở ngoài thành, rõ ràng thư sinh trẻ tuổi có thể Ngự kiếm rút đao, giết người như ngóe, sau khi dùng đao đâm vào miệng của Mao Nhu nằm trên mặt đất, vặn vẹo lưỡi đao khuấy nát vụn, không quên thù hận nói với thi thể câu "Ta cho ngươi thổi". Hơn phân nửa kim ngô ky binh có chiến hoàn toàn tan vỡ, bắt đầu điên cuồng chạy trốn. Từ Phượng Niên không đuổi theo giết những quân lính chạy tán loạn, cắt đầu của Mao Nhu, tập tễnh quay người lại, thấy một nam tử văn nhã gọn gàng đứng ở cổng thành, Từ Phượng Niên im lặng không lên tiếng, Xuân Thu sắp ra khỏi vỏ.
Nam tử đỡ một kiếm sau đó bình tĩnh nói: "Tại hạ Từ Phác, Bắc Lương lão tốt. Trước khi tới thành Đôn Hoàng, được coi là tử sĩ của bằng hữu Lý Nghĩa Sơn."
Từ Phượng Niên giết đỏ cả mắt hơi kinh ngạc, hỏi: "Từ Phác, năm đó Bắc Lương kị binh nhẹ doanh mười hai Đại đô đốc Từ Phác?" Nam tử quỳ một chân trên đất, tiếng nói khàn khàn, nhẹ giọng nói: "Mạt tướng Từ Phác bái kiến Thế tử điện hạ."
Bắc Lương vương phủ, không nói những tử sĩ không lộ diện của Từ Kiêu, ngoại trừ lão đầu khoác áo da dê bị trấn áp dưới Thính Triều Các, lão Hoàng thâm tàng bất lộ kiếm cửu, kế tiếp chính là vị Từ Phác không che mặt nãy. Thân phận của gã cực kỳ đặc thù, đã từng giữ chức quan chính tam phẩm, trong quân đội có địa vị tương đương với Ngô Khởi dạy dỗ binh tiên Trân Chi Báo, danh vọng của hai người ở trong 300,000 thiết ky Bắc Lương có thể nói là tương đương, nhưng hình tượng của Từ Phác càng có khuynh hướng nho tướng, còn như sau này vì sao từ quan không làm, thành tử sĩ, đã định trước lại là một đoạn bí mật không muốn người biết. Ánh mắt chân thành ấm áp của Từ Phác, hỗ trợ vác lên rương sách đã cất giấu Xuân Lôi đao, cười cười: "Điện hạ yên tâm điều tức là được, tuy không oai hùng bằng điện hạ, Từ Phác vẫn còn lại chút bản lĩnh, đi dọc theo những con phố ở hướng bắc, kiên quyết sẽ không có người có thể quấy nhiễu."
Dùng Xuân Lôi đao chém không dưới sáu mươi nhát Nhất Tụ Thanh Long, đã chém giết sấp sỉ hai trăm ky, lúc này nó đang rung động không ngừng ở trong tay của chủ nhân, có thể thấy được đã đến cực hạn, Từ Phượng Niên che ngực, chậm rãi hồi sức, nhíu mày hỏi: "Sẽ không làm cho Từ thúc thúc bại lộ thân phận chứ?”
Từ Phác lắc đầu nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, ngày hôm nay dựa theo tính toán của Lý Nghĩa Sơn, muốn để cho thành Đôn Hoàng hoàn toàn hỗn loạn, mạt tướng nhất định phải lộ diện. Dù điện hạ không ra tay, sau đó mạt tướng cũng phải ra tay dọn dẹp."
Từ Phượng Niên chậm rãi vào thành, nghe đến đó, cười lạnh nói: "Khi đó Từ thúc thúc lại đi nhặt xác cho Hồng Thự? Rồi gạt đi những giọt nước mắt đồng cảm?"
Từ Phác không chút cảm xúc, gật đầu.
Nhận thấy sát ý mạnh mẽ của hắn, Từ Phác mơ hồ không vui, thậm chí cũng không cố ẩn giấu, nói thẳng:
"Điện hạ quan tâm đến mấy thứ nhi nữ tình trường như vậy sao?"
Từ Phượng Niên chậm rãi vào thành, từng chữ từng chữ bình thản nói: "Con mẹ thả cái rắm ấy!"
Từ Phác vẫn chưa lên tiếng. Trầm mặc hồi lâu, chắc có thể trông thấy mái hiên nhô cao Dưỡng Lệnh Trai của Đại Tiên cung, Từ Phượng Niên dường như tự quyết định nói: "Hôm nay ta không bảo vệ được nữ nhân đó, sau này mặc dù làm Bắc Lương Vương, tiếp nhận 300,000 thiết ky, ngươi cảm thấy ta có thể bảo vệ được cái gì?"
Từ Phác cười ha ha, trọn hai mươi năm, phẫn uất tích luỹ trong hai mươi năm, đều bị quét sạch, cười ra nước mắt.
Từ Phượng Niên nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua.
Từ Phác lấy lại bình tĩnh, rốt cục thêm mấy phần cung kính phát ra từ phế phủ, mỉm cười nói: 'Năm đó Lý Nghĩa Sơn từng có tranh chấp với Triệu Trường Lăng, Lý Nghĩa Sơn nói ngươi có thể làm Bắc Lương Vương, Triệu Trường Lăng không đồng ý, nói Trần Chi Báo là đủ! Họ cầm vương kỳ khác cũng không sao."
Từ Phượng Niên nhếch mép, thật sự là nặn ra một nụ cười cũng rất khó, nếu không có viên Lưỡng Thiên Kim Đan trước đây vào bụng không dám tùy ý sử dụng, hơn phân nửa tinh tuý nuôi dưỡng tại huyệt Khu Tuyền bảo lưu đến nay, sống hay chết trong trận chiến này thật đúng là khó nói, hiếu kỳ hỏi: "Từ thúc thúc thấy thế nào?"
Từ Phác hí mắt nhìn vào bên trong thành, trông rất vui vẻ, nhẹ nhàng nói rằng: "Theo Từ Phác thấy, điện hạ lựa chọn đứng ở cổng thành, thắng bại vẫn là phân 5:5, nhưng sau khi đi vào trong thành, Lý Nghĩa Sơn lập tức chiến thắng Triệu Trường Lăng."
Từ Phác đột nhiên nói rằng: 'Lý Nghĩa Sơn chắc chắn, Ngô Khởi tuyệt sẽ không mang thân tình mà đầu nhập vào điện hạ, lần này đi Bắc Mãng, điện hạ từng nhìn thấy chưa?"
Từ Phượng Niên âm trầm nói: "Có lẽ ta chưa thấy hắn, hắn đã thấy ta."
Lúc này ở giữa hiện trường, vắng vẻ không tiếng động, nghe được cả tiếng kim rơi, đúng là không có người nào dám ứng chiến.
Chẳng biết lúc nào, Mao thị cùng nhiều thế lực nỗ lực vây công Đại Tiên cung, đã bị báo ứng, bị các thế lực khác vây quanh, phá hỏng đường lui.
Ngoại trừ Bổ Khuyết Đài vẫn còn bình tĩnh, Vũ Văn gia, Đoan Mộc gia... đều không tiếp tục quan sát từ xa nữa, có thể nói là dốc hết toàn lực, bọ ngựa bắt ve chim sẻ tước phía sau.
Cái gì tình thông gia, cái gì giao tình nhiều năm, cái gì môi hở răng lạnh, có thể thực tế hơn khoảng trống quyền lực được tạo ra khi tiêu diệt những kẻ phản bội này?
Từ Phượng Niên nhìn về phía đám giang hồ mãng plu, cười lạnh nói: "Muốn bạc đúng không? Mao gia cho các ngươi bao nhiêu, Đại Tiên cung cho gấp đôi, như thế nào?"
Từ Phác cười để rương sách xuống, bắt đầu ra tay giết người.
Y làm Đại đô đốc của 60,000 kị binh nhẹ Bắc Lương quân, sao có thể chưa từng tự tay giết người?
Từ Phượng Niên đeo kiếm giơ đao đi về phía trước, đại cục đã định, càng không người dám cản, đi thẳng tới trước cẩm y nữ tử, giơ tay lên làm bộ muốn đánh.
Nàng với đôi mắt đẫm lệ, không hề né tránh.
Hồng Thự ôm chặt người đàn ông đẫm máu này, nàng cắn chặt môi, cắn đứt môi, đôi môi đỏ lại càng thêm đỏ.
Từ Phượng Niên chỉ đưa tay nhéo nhéo gò má nàng, trợn mắt nói: "Nàng muốn chết à, nàng nghĩ rằng ta thật sự có thể quên nàng? Làm nha hoàn, nàng không thể để cho công tử nhà nàng bớt lo à? Lùi một bước nói, làm nữ nhân, không thể làm cho nam nhân của nàng bớt che gió cản mưa cho nàng à?"