Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 562 - Chương 212: Cô Thành Người Già

Chương 212: Cô thành người già Chương 212: Cô thành người giàChương 212: Cô thành người già

Có hơn mười tên giang hồ lưu manh đồng loạt phản chiến, kết cục cuộc chiến đã quá rõ ràng, mà Hồng Thự bày mưu theo binh thư - vây thành lại cố tình chừa lại một lối thoát, cố ý lộ ra một con đường sống, Đào Dũng cam lòng vất bỏ căn cơ tại thành Đôn Hoàng, dẫn đầu vất bỏ Mao gia mất đi lãnh đạo, mang theo thân tín chạy trốn, Cẩm Tây Châu cựu tướng Lỗ Võ thì thân bất do kỷ, tính mệnh của cả nhà đều ở trong thành, trước khi dũng mãnh chết trận cao giọng thỉnh cầu Hồng Thự không nhổ cỏ tận gốc, lưu lại hương hoả cho Lỗ gia gã, Hồng Thự không hề để ý, Lỗ Võ chết không nhắm mắt, tay sai Mao gia đều chiến đấu đến chết, đủ thấy cha con Mao Nhuệ nếu không xét hành vi phẩm tính thường ngày, về điểm nuôi binh lính, quả thật có năng lực độc đáo, Từ Phác giết sạch trận hình nghịch tặc Kim Ngô Vệ dày đặc ngoài cung, đám ky binh còn sống sợ vỡ mật, vất bỏ binh khí, nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi.

Từ Phác thuận tay xách một cây thiết thương, tiêu sái quay người ra sau nhìn thấy Hồng Thự, cùng với Từ Phượng Niên đặt mông ngồi trên rương sách điều tức tĩnh dưỡng, Hồng Thự muốn nói lại thôi, Từ Phượng Niên cười nói: "Thành Đôn Hoàng là của ngươi, lợi hại được mất trong đó nàng rõ ràng nhất, đừng để ý đến ta, nên làm như thế nào cứ làm như thế đó. Vị này là Từ thúc thúc, là hảo hữu chí giao của sư phụ ta, tin được."

"Bái kiến Đại đô đốc." Hồng Thự chỉnh đốn trang phục nhẹ nhàng hành lễ vạn phúc, trước tư sau công, nghiêm mặt nói: "Làm phiền Từ thúc thúc mang năm mươi ky binh, truy kích và tiêu diệt Đào Dũng, chỉ chừa một mình hắn quay về châu Quất Tử, cũng coi như thành Đôn Hoàng giữ thể diện cho Mộ Dung Bảo Đỉnh. Từ thúc thúc sau đó lĩnh binh đi đến bên ngoài Bổ Khuyết Đài, không cần làm gì cả."

Từ Phác lĩnh mệnh đi, vài lão hoạn quan may mắn sống sót cùng nữ quan Tử Kim Cung cũng đều theo phía sau người đàn ông trung niên xa lạ này, Từ Phác nói vài câu bèn lôi kéo năm sáu chục tên Kim Ngô ky binh muốn lập công chuộc tội, giết về hướng Bổ Khuyết Đài vẫn không biết nên có hành động hay là án binh bất động.

Từ Phượng Niên vẫn ngồi ở trên rương sách thổ nạp chữa thương, nhìn như vết máu đầy người, thực ra chỉ bị vết thương nhẹ, ngoại thương không nghiêm trọng lắm, nhưng kinh mạch hao tổn nghiêm trọng, một mình chống lại 500 ky, không tổn thương sao được, tuy Mao gia thiết ky mất đi cao thủ tọa trấn, nhưng 500 ky 500 tọa ky, bị Từ Phượng Niên chém giết hai trăm bốn mươi mấy ky, lại có bốn mươi mấy thất chết khi đánh về phía Từ Phượng Niên, đủ thấy trận chiến kia vô cùng gay go và hung hiểm. Mao Nhu hiển nhiên am hiểu sâu sự quan trọng của cách trị quân, dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn trị quân cùng hứa hẹn trọng thưởng, trốn trong trận hình ky quân sâu nhất, cho ky binh triển khai kéo dài thế tiến công không ngừng, ném mạnh thương mâu, cung nỏ kình xạ, càng về sau còn dùng thủ đoạn đánh bại mấy chục ky cùng nhân mã, trong đó có một số ky uý có võ lực nổi trội hơn, nàng an bài tận dụng mọi thứ, đánh lén Từ Phượng Niên bất cứ lúc nào, có thể nói, nếu chỉ là đôi bên đánh cờ ở trên bàn cờ, chỉ tính toán quân cờ sinh tử, bất luận lòng người, dù cho Từ Phượng Niên lại liều mạng giết chết 100 ky, cũng đã định trước bỏ mạng ngoài cổng thành.

Nhưng điều làm cho Xuân Thu dùng kiếm khí Cổn Bích cùng Nhất Tụ Thanh Long khai đạo, lại lấy Xuân Lôi đao đâm chết Mao Nhu, như thể chém thủ cấp của thượng tướng ở trong đại quân, sĩ khí của thiết ky cũng rơi vào đáy cốc, lại tập trung không nổi khí thế, binh bại như núi đổ cũng hợp tình hợp lí, mặc dù Từ Phượng Niên có tu vi năm sáu phần đạt tới Đại Hoàng Đình viên mãn cùng Kim Cương sơ cảnh, cũng phải nghỉ dưỡng sức hai tuần mới có thể phục hồi như cũ, mạo hiểm trong trận huyết chiến này, không hề kém hơn trận tử chiến với ba tên cao thủ của Thác Bạt Xuân Chuẩn trên thảo nguyên. Đặt ở trong phố xá, dù một gã khỏe mạnh trẻ trung chém giết với ba gã nam tử cùng tuổi, những người đứng xem cũng thấy xuất hiện vô số mưu mô, vô cùng đặc sắc, cái sau chính là liều mạng với mấy trăm hài đồng, bị dây dưa không ngừng, bị cắn mấy chục phát, thậm chí cắn mấy trăm phát, cũng khiến người ta sởn cả gai ốc.

Từ Phượng Niên yên tĩnh nhìn đám giang hồ nhân sĩ sau khi chấm dứt chém giết có chút thấp thỏm lo âu, sau đó nhìn sang lão nhân cường tráng nằm rạp xuống đất bỏ mình, vị gia chủ Lỗ thị thành Đôn Hoàng này hẳn muốn bày ra tư thế hổ chết không ngã, trước khi chết cắm mạnh thiết thương vào mặt đất, hai tay cầm thương mà chết, nhưng nhanh chóng bị một số người loạn đao chém ngược lại, trúng tên, một số người giang hồ khôn ngoan vừa đánh vừa đi, đến gần thi thể, làm bộ lăn, xích gần thi thể của lão giả, đưa tay sờ một cái, đã thuận tay chôm ngọc bội bên hông, vài kẻ hạ thủ chậm chạp, song vẫn cố học theo, sờ khắp thi thể của Lỗ Võ, sờ mó kỹ càng, cả đai lưng khảm ngọc cũng lấy luôn không tha, giày da trâu trên chân cũng chỉ còn lại có một chiếc.
Bình Luận (0)
Comment