Chương 213: Cô thành người già (2)
Chương 213: Cô thành người già (2)Chương 213: Cô thành người già (2)
Đều nói người chết là lớn, nhưng trên giang hồ, lớn cái rắm. Lúc này Mao gia, ngoại trừ hai hương thị nữ co rúc trong góc trên xe ngựa, đều đã chết hết, một tên võ lâm lanh mắt muốn đi lên xe ngựa chơi cho đã, cho dù không kịp cởi quần chơi thật đã, bóp nắn cho đã tay cũng tốt, kết quả bị Từ Phác trùng hợp cưỡi ngựa lao qua một thương đâm vào say gay, thương lắc một cái, thân thể lập tức bị xé thành hai nửa, không còn ai dám làm loạn nữa, ai nấy đều câm như hến.
Từ Phượng Niên đã để Xuân Lôi đao lại rương sách, một thanh Xuân Thu kiếm nhuốm máu đỏ rực toàn thân để ngang trên đầu gối, đứng bên người Hồng Thự nói rằng: "Sau này nàng định làm sao võ về các thế lực đầu hàng?"
Hồng Thự suy nghĩ một chút, nói rằng: "Mấy chuyện giải quyết hậu quả cứ giao cho Đại đô đốc Từ Phác, nô tỳ vốn nên chết ở bên ngoài cổng cung, không nên vẽ rắn thêm chân.”
Nàng cười cười,'Nếu công tử đang ở đây, đương nhiên do chàng quyết định."
Từ Phượng Niên nhíu mày rồi nói,
"Ta chỉ xem, không nói không làm. Nhưng trước hết phải sắp xếp cho ta thân phận đã, được rồi, ngay cả nàng cũng biết Từ Phác, chẳng lẽ có người nhận ra hắn là Đại đô đốc doanh mười hai kị binh nhẹ Bắc Lương quân tiên nhiệm hay không?"
Hồng Thự lắc đầu nói: "Không đâu, nô tỳ sở dĩ nhận ra được Từ Phác, là do lúc còn ở Thính Triều Các, quốc sư Lý Nghĩa Sơn truyền cho túi gấm, tập trung nhắc về Đại đô đốc. Còn nữa, tin tức truyền giữa Lương-Mãng, một chữ đáng giá ngàn vàng, đều là dùng mạng người để đổi, mật thám điệp tử phải dù thông qua lựa chọn kỹ càng, cũng không thể nào nắm rõ mọi chỉ tiết, cũng không thể có bản lĩnh điều tra được một cựu tướng Bắc Lương đã hai mươi năm chưa từng lộ diện. Bắc Lương chúng ta có thể nói là nơi coi trọng thẩm thấu cùng phản thẩm thấu nhất trong hai triều, theo nô tỳ biết, Bắc Lương có cơ cấu bí mật, ngoại trừ chia ra nhằm vào thành Thái An cùng mấy đại phiên vương, đối với Bắc Mãng Hoàng trướng cùng nam triều Kinh Phủ, càng tận hết sức. Những thứ này, đều là sư phụ của công tử một tay xử lý, rất cẩn thận."
Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Người không nhập ngũ, không nắm giữ binh. Ta nghĩ ấn tượng của Từ Phác đối với ta mặc dù có thay đổi, nhưng chắc cũng không khá hơn là bao."
Hồng Thự chán nản nói: "Đều là lỗi của nô tỳ."
Từ Phượng Niên cười nói: 'Lần này nàng sai rồi, nếu như không phải là bởi vì nàng, ta cố chấp muốn làm anh hùng, quay người vào thành, Từ Phác cả đời này cũng sẽ không quỳ xuống gọi một tiếng Thế tử điện hạ, nhiều lắm xưng hô thúc cháu, nàng không biết, những danh tướng Xuân Thu xuất thân quân lữ này, từ tận xương tuỷ mỗi người đều kiêu căng khó thuần, coi trọng quân công nặng hơn nhiều nhân tình, Từ Phác đã coi như là dị loại hiếm thấy. Giống như mưu sĩ Triệu Trường Lăng cùng là phụ tá đắc lực như sư phụ ta, đều nói ba tuổi đã thấy giá, lúc đó ta chưa sinh ra đời, Từ Kiêu còn chưa có thế tử, hắn đã liệu định tương lai Bắc Lương quân phải giao vào tay của Trần Chi Báo mới tính an ổn, chết ở ngoài hoàng thành Tây Thục hai mươi dặm, nằm trên giường bệnh, không hề nói gia tộc báo thù cho hắn như thế nào, mà là kéo tay của Từ Kiêu nói, nhất định phải thay đổi thân phận nghĩa tử của Trần Chi Báo, xóa một chữ nghĩa, hắn có thể an tâm đi chết."
Hồng Thự không dám hỏi thêm nữa.
Từ Phượng Niên đứng lên, Xuân Thu trở vào bao đeo ở sau lưng, phun ra một hơi thở đục ngầu màu vàng kim xen lẫn màu đỏ tươi, cười nói: "Nhân họa đắc phúc, ở ngoài thành thu nạp Lưỡng Thiền Kim Đan, lại mở một Khiếu, chắc nàng cũng đã biết thanh danh kiếm mới rèn xong này, nếu như uống máu hơn ngàn người, liền có thể tự thành phi kiếm?"
Hồng Thự mở trừng hai mắt nói: "Cho nô tỳ dùng mượn một lát, chém bảy, tám trăm người nữa xem sao?”
Từ Phượng Niên đưa tay búng vào cái trán của nàng, bật cười nói: "Nàng nghĩ danh kiếm có hi vọng trở thành một trong ba danh kiếm đứng đầu thiên hạ là kẻ ngu hay sao, phải tâm ý tương thông mới được, nuôi kiếm một chuyện, không thể lơ là, cũng không được đi đường tắt."
Từ Phượng Niên nhìn phía ngoài cung máu chảy thành sông, thở dài, thầm mắng mình một câu lòng dạ đàn bà, tàn nhẫn giết người còn bày đặt xót thương. Vác theo rương sách đứng dậy đi vào trong cung, Hồng Thự đương nhiên phải ở lại thu dọn tàn cục. Nàng nhìn bóng lưng này, nhớ lại ngày đó ở trong điện, nàng mặc long bào ngồi long ỷ, một khắc vui thích chống chọi đến trọn đời. Lúc này mới biết đúng như cô cô nói vậy, lựa chọn đơn độc sống quãng đời còn lại, hay vì một người nam nhân biến thành người già, cũng không phải chuyện gì đó quá đáng sợ. Từ Phượng Niên đột nhiên xoay người, nhoẻn miệng cười. Hồng Thự trong nháy mắt thất thần, không biết cuộc đời này hắn cuối cùng sẽ yêu danh nữ tử may mắn nào, Khương Nê? Hồng Thự rất không thích công chúa vong quốc sống chỉ vì để trả thù, nàng cảm thấy nữ tử phải rộng rãi một chút, mới xứng để công tử yêu. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của Hồng Thự, còn công tử lựa chọn như thế nào, nàng đều ủng hộ.
Từ Phượng Niên sớm đã không phải là Thế tử điện hạ không phân biệt được ngũ cốc được tứ chỉ bất cần đời nữa, ở Khánh Lưu Trai một mình tắm rửa thay y phục, đổi một bộ quần áo sạch, tinh thân thật sảng khoái. Thành Đôn Hoàng đại cục đã định, cung nữ hoạn quan tại mỗi tòa cung điện vẫn an phận thủ thường tiếp tục công việc của mình, ngoài cung gió nổi mây phun, đối với các nàng mà nói, chính là vua nào triều thân nấy. Chỉ là các đại nhân vật lúc vinh khi nhục, mũ quan bọn họ lớn hơn hoặc là đầu bị lấy xuống mà thôi, không quấy nhiễu đến cuộc sống của những tôm tép nhỏ bé như bọn họ, nhưng nói thật lòng, bọn họ vẫn thích cung chủ hiện tại làm chủ nhân của thành Đôn Hoàng, tuy thưởng phạt phân minh, nhưng so với thành chủ tiền nhiệm mấy chục năm như một ngày lạnh như băng sơn, có thêm chút ân tình, Từ Phượng Niên ngồi ở trên ghế đá trong vườn hoa tuyệt đẹp, trên bàn đặt Xuân Thu cùng Xuân Lôi, nghe tên cứ như là một đôi tỷ đệ, Từ Phượng Niên không chờ được Hồng Thự, ngược lại là Từ Phác bất ngờ một mình đến thăm.
Từ Phác cũng định quỳ xuống tỏ rõ lập trường, thấy Từ Phượng Niên xua tay ra hiệu không cần quỳ, bèn bình tĩnh ngồi xuống, nói rằng: "Dựa theo bố trí của Lý Nghĩa Sơn, tuỳ từng thế lực, phân biệt đối đãi, đảng phái bản thổ thâm căn cố đế trong thành, trảm thảo trừ căn, không chừa một mống. Trong mười năm đây từ ngoài thành trà trộn vào thành Đôn Hoàng, như tâm phúc của hai vị Trì Tiết Lệnh tại châu Quất Tử cùng châu Cẩm Tây, có thế lực từ lâu bị móc sạch sẽ, sau đó tiếp tục san bằng bọn họ, hơn nữa thành Đôn Hoàng sẽ chủ động lấy lòng, không những nhân nhượng, còn để mặc cho bọn họ chiếm đoạt một ít địa bàn của Mao gia cùng Lỗ gia, kể từ đó, có ăn thì sẽ từ từ nhấm nháp, đảm bảo trong thời gian năm năm bình an vô sự, suy cho cùng, vẫn là chạy không khỏi thuật cân bằng trong triều đình." Từ Phượng Niên gật đầu, hiếu kỳ nói: "Bổ Khuyết Đài rốt cuộc tỏ thái độ thế nào?"
Từ Phác thư sinh nghèo túng lúc không giết người thì nho nhã, lịch sự, nhẹ giọng cười nói: "Không tỏ thái độ chính là thái độ tốt nhất, Đôn Hoàng mới sẵn lòng chia một chén súp cho bọn hắn."
Từ Phượng Niên hỏi: "Rốt cuộc có mấy thế lực nào là ám kỳ của Bắc Lương?"
Từ Phác không chút do dự nói rằng: "Hai gia tộc Vũ Văn, Đoan Mộc đều là Lý Nghĩa Sơn một tay bồi dưỡng, nhưng e rằng cho dù là trong hai tộc này, cũng chỉ có bốn năm người biết chân tướng. Thế lực còn lại, đều là bởi vì lòng tham, bởi vì lợi mà làm loạn, không đáng nhắc tới."
Từ Phượng Niên cười khổ nói: "Ta náo loạn như thế, có thể phá hỏng kế hoạch của sư phụ hay không?"
Từ Phác tự đáy lòng cười nói: "Lý Nghĩa Sơn thường hay nói lòng người hướng về, mới vừa rồi có thể dùng cờ ở bên ngoài bàn cờ, có thể thấy được tài đánh cờ của danh thủ quốc gia chân chính, Thế tử điện hạ không cần lo lắng, mạt tướng tin tưởng Lý Nghĩa Sơn khẳng định sẽ rất vui vẻ, nhưng tăng thêm sức hấp dẫn cho ván cờ, có thể thấy được đã chân chính phát lực vào điện hạ, là chuyện tốt."
Từ Phượng Niên cảm thấy hứng thú nói: "Từ thúc thúc cũng giỏi đánh cờ sao?"
Từ Phác vội khoát tay nói: "Ở chung cùng Lý Nghĩa Sơn lâu, chỉ biết nói chút đạo lý lớn, thật muốn đánh cờ, chỉ là một đống quân cờ thối không chịu được, tuyệt đối đánh không lại điện hạ, điện hạ không cần ép buộc."
Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Ta nghĩ dù sao cũng mạnh hơn Từ Kiêu một ít."
Một bên xưng hô cung kính Thế tử điện hạ, bên kia thì kêu Từ thúc thúc.
Có phải xưng hô hơi loạn hay không?
Một cơn mưa cuối xuân chợt rơi xuống.
Từ Phượng Niên cùng Từ Phác cùng đi vào Trai tử, Từ Phượng Niên nói rằng: "Ma đầu Lạc Dương khi nào vào thành, mới là kiếp số chân chính của thành Đôn Hoàng."
Từ Phác gật đầu, may là vị Đại đô đốc kị binh nhẹ này, cũng có chút lo lắng.
Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Đừng nói gở như vậy chứ”" Trong thành ngoài thành mưa rất to.
Mặc bộ đồ bạch y đi qua Thái Ki Phật Quật, chậm rãi đi về hướng thành Đôn Hoàng.
Cơn mưa lớn ban ngày giống như một tấm màn đen, nam tử bạch y cực kỳ dễ thấy, những hạt mưa bốc hơi chỉ cách đầu anh ta một mét.
Một số Kim Ngô Vệ ky binh của Mao gia chạy tan tác, trên đường thấy tên nam tử tuấn mỹ có Bồ Tát nữ tướng này, sinh lòng ác ý, chỉ là còn chưa kịp lên tiếng, trong cơn mưa lớn cả người lẫn ngựa bị tháo thành tám khối.