Chương 215: Ma đầu Lạc Dương (2)
Chương 215: Ma đầu Lạc Dương (2)Chương 215: Ma đầu Lạc Dương (2)
Kiều lão bản có gia cảnh giàu có, cũng không phải thật sự hiếm lạ hơn mười bộ bát đĩa đồ sứ kia, chẳng qua là thấy đôi chủ tớ nam nữ này khí thái kinh người mà thôi, buôn bán là phải lăn cầu tuyết tiên sinh tiên, một khi dựa vào tiền vốn, thì lại phải dựa vào mạng lưới quan hệ, nhất là vế sau, đặc biệt là những người đã kinh doanh đều biết rằng trên đời này nhiều khi người ta sẽ hay coi thường người khác, nhưng với bồ tát cao cao tại thượng trong miếu, nếu cảm thấy thân phận ngươi đê tiện hèn kém mà không thèm làm bạn, thì cho dù có nhiều vàng thật bạc trắng hơn nữa cũng uổng công, xách theo đầu heo cũng không vào được miếu. Gặp phải một nhân vật quyên quý dễ nói chuyện, thật sự là hiếm hơn cả việc đi dạo kỹ viện gặp phải hoa khôi còn non nớt. Kiều lão bản sở dĩ tiếp cận loại sĩ tử nghèo túng như Từ Phác, nói cho cùng trong lòng vẫn có chút tính toán nhỏ, ông xuất thân thương nhân, đối với những người đọc sách trong bụng có mực nước đều có một loại tự tỉ trời sinh, thật vất vả mới bắt được một người nghèo túng, thế nên luôn luôn có chút đắc chí, muốn lộ ra khí phái phú quý nhà mình mà mời Từ Phác viết câu đối xuân cùng vào phủ uống rượu, chẳng lẽ chưa từng có chút tâm tư nhỏ nhen khiến Từ Phác sau khi thấy phủ đệ sinh ra tự ti xấu hổ?
Hồng Thự áo gấm mua ba cái bánh hành lá bọc trong giấy dầu, Từ Phượng Niên và Từ Phác liền tạm biệt ông chủ Kiều rời đi. Mập mạp lúc ấy không dám nhìn thẳng vào Hồng Thự, lúc này rảnh rỗi liền dùng sức nhìn dáng người uyển chuyển của nàng, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ thâm Từ Phác sao lại có loại thân thích hào phóng này? Đi trên phiến đá xanh mưa xuân mãnh liệt, Hồng Thự cười nói:
"Đại đô đốc, chắc không bao lâu nữa Vũ Văn gia sẽ hối hận."
Từ Phác hơi chua xót, cười lắc đầu. Từ Phượng Niên hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hồng Thự liếc Từ Phác, người sau cười nói:
"Cứ nói không sao." Hồng Thự lúc này mới chậm rãi nói ràng: "Đã từng có một nữ tử con mắt tinh đời nhà Vũ Văn chọn trúng đại đô đốc, không tiếc việc quyết liệt cùng gia tộc mà bỏ trốn, gả cho đại đô đốc, làm lão bản nương buôn bán rượu, về sau chẳng biết tại sao lại quay lại gia tộc." Từ Phác bình thản nói: "Là tái giá gả cho trưởng công tử của Đoan Mộc gia, không trách nàng ta được, có nữ tử nào vui vẻ bạch đầu giai lão cùng một nam nhân không tiến bộ chứ, nói thật, năm đó nàng ta nguyện ý ở bên cạnh một thư sinh nghèo như ta, củi gạo dầu tương dấm trà, cũng đã khiến ta nhìn nàng với cặp mắt khác xưa rồi, mấy năm nay trong lòng vẫn áy náy, cảm thấy mắc nợ nàng ta quá nhiều. Có được mấy đôi nam nữ không môn đăng hộ đối có thể sống với nhau đến lúc bạc đầu đâu. Cho dù có, hơn phân nửa cũng chỉ là trích đoạn trong tiểu thuyết tài tử giai nhân mà thôi, hơn nữa, nam tử trong sách còn phải là trạng nguyên mới được, vậy mới có thể hãnh diện. Kẻ có thể tiêu hết cả trăm lượng vàng hồi môn như Từ Phác ta, theo lẽ thường mà nói, làm thế nào cũng không làm được nam tử trong sách." Từ Phượng Niên khẽ cười nói:
"Những nữ tử này, nhìn như đáng ca đáng khóc, kỳ thật nói cho cùng vẫn là vừa nhìn lâm nam tử cũng nhận lâm bản thân, phú quý du ngoạn, không rành thế sự, sống trong gia cảnh dư dả sướng quen thân rồi, khi thật sự theo nam tử chịu khổ, mới dân dần biết được chỗ lợi hại của tục vật vàng trắng, không nói gì khác, chỉ riêng nói chuyện phiếm cùng khuê phòng thân hữu, nhiều lân nghe các nàng nói sơn hào hải vị, nói đến xiêm y mới, nói đến trâm ngọc châu báu, nữ tử biến thành chim sẻ rơi khỏi cành này có thể không thực sự muốn loại hưởng thụ này, nhưng trong lòng cũng không dễ chịu lắm, dần dà, vô thức, lại đi nhìn nam tử không có tiền đồ cạnh mình, biết thi thư tài hoa của hắn không có biện pháp biến thành thê bằng phu quý, thậm chí còn muốn liên lụy con cái mình về sau chịu khổ vất vả, tất nhiên tâm tư liền thay đổi, liền lặng lẽ thành hai bên chán ghét nhau.”
"Từ thúc thúc, nếu như cháu đoán không sai, có phải lúc đầu khi nàng đi gặp hảo hữu ngày xưa thì đều sẽ nói với thúc, còn có thể nói đùa vài câu đúng không? Qua vài năm nữa thì càng lúc càng trầm mặc, sau đó sẽ đôi lúc lộ ra tính khí khó hiểu với thúc, đến cuối cùng, dứt khoát cũng không nói với thúc những chuyện này nữa?"
Từ Phác ngạc nhiên. Hiển nhiên bị người trẻ tuổi này nói trúng tim đen.
"Từ thúc thúc, thúc thấy áy náy là hợp tình hợp lý, không ai dám nói thúc đúng cả, nhưng mà nếu là quá mức áy náy, hãm sâu trong đó, thì cũng có chút không phóng khoáng rồi. Lui một vạn bước mà nói, nữ tử kia được gả cho một gia đình tốt, thì so với hồi ức lúc nào cũng oán hận kia thì cũng viên mãn hơn rất nhiều rồi. Nếu thật muốn trách, thì trách sư phụ ta đi, nếu ông ấy cho người thân phận tướng quân Đôn Hoàng thành, lấy đâu ra nhiều chuyện xấu như vậy."
Từ Phác sửng sốt hồi lâu, cũng không nói gì. Hồng Thự nhỏ giọng thở dài nói:
"Nữ tử kia nếu nghe được lời này của công tử, sẽ xấu hổ vô cùng." Từ Phượng Niên tự cười nhạo nói:
"Ta vốn là loại nam tử tâm thường sát phong cảnh này, nàng phỏng chừng cũng không vui làm bẩn lỗ tai nàng, sẽ không nghe nửa câu." Trung niên văn sĩ mặc quần áo danh tướng Xuân Thu than thở: "Những lời này của Điện hạ nhìn như bạc tình, để lại cho Từ Phác cởi bỏ quá nhiều khúc mắc." Từ Phác lập tức cười nói:
"Lát nữa uống mấy vò rượu Lục Nghĩ, mắng Lý Nghĩa Sơn một trận."
Ba người tiến về cửa ra vào thành trên quán rượu nhỏ. Lúc này, áo trắng vào thành. Chỗ ở cửa thành có mấy chục người, không một ai toàn thây. Ngõ hẹp gặp nhau. Từ Phác nhìn nam tử áo trắng ở xa xa kia, hít vào một ngụm khí lạnh, trâm giọng nói:
"Ma đầu Lạc Dương!"