Chương 216: Trong mưa ma đầu hạng tư đến, mưa tạnh kiếm tiên hạng ba đến (1)
Chương 216: Trong mưa ma đầu hạng tư đến, mưa tạnh kiếm tiên hạng ba đến (1)Chương 216: Trong mưa ma đầu hạng tư đến, mưa tạnh kiếm tiên hạng ba đến (1)
Ngày cung biến đó, trong thành Đôn Hoàng hôm nay thật có thể nói là mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu, hai tộc Mao Lỗ trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói, thành đông bắc này, quyền quý tụ tập, có rất nhiều gia tộc giậm chân một cái có thể làm cho cả thành chấn động có thể xem như láng giêng phố phường với nhau, có lẽ cách một bức tường thôi là có thể nhìn thấy cảnh tượng xét nhà bên cạnh rồi.
Phủ đệ Mao gia kẹp giữa hai nhà Vũ Văn và Đoan Mộc, hậu sinh trẻ tuổi của hai bên đều ở tầng cao nhất của lầu mình nhìn qua để xem náo nhiệt, có chút vui sướng che giấu không được khi thấy người gặp họa, chỉ mơ hồ nhìn thấy trong mưa to bàng bạc, vài hoạn quan mặt trắng dẫn theo giáp sĩ Kim Ngô Vệ nhiều đến mênh mông xông vào Mao gia, nam nhân trưởng thành bất luận phản kháng hay chịu hàng, đều là bị loạn đao chém chết, một ít hán tử thân mang võ nghệ, muốn vượt tường chạy trốn, sớm đã bị võ lâm thảo mãng chờ đợi dưới chân tường dễ dàng chặn lại, ngẫu nhiên có mấy người ỷ vào võ nghệ da dày thịt mỡ võ nghệ cao cường mà vượt qua được tường cao, vừa mới rơi xuống đất, liền bị tinh nhuệ của hai tộc ôm cây đợi thỏ cầm thương mâu đâm vào, đóng đỉnh trên mặt đất hoặc là trên vách tường, hoặc là bị hàng cung nỏ của thành bắn thành nhím, vài tên tuấn ngạn của Mao gia bị thanh niên hai tộc coi là cái đinh trong mắt cũng có chút kiên cường, mang theo tử sĩ gia đinh thề sống chết chống lại.
Thậm chí một ít tiểu nương tử bình thường không lộ sơn không lộ thủy cũng rút đao ra, nhưng mà cũng không chống đỡ được thế công như thủy triêu, đều bị treo cổ tại chỗ. Ban đầu Mao gia nắm giữ năm trăm thiết ky số một số hai ở Đôn Hoàng thành, ngay cả nô bộc tạp dịch đi đường cũng không nhìn mặt đất, mỗi người mắt cao hơn đỉnh, lúc này phần lớn đều tử tương thê thảm, làm sao có thể không cho nam tử hai tộc lạnh lùng quan sát náo nhiệt cảm thấy hả giận được. Một số hán tử trước chỉ dám vụng trộm mơ ước nữ tử Mao gia thèm nhỏ dãi con dâu Mao gia, trong lúc vui vẻ rất nhiều thì lại có chút tiếc hận, những vưu vật ngày thường giả bộ thanh cao bày ra giá này nếu là phát phối quân kỹ, thì thật là chuyện tuyệt vời biết bao, bọn họ cũng không ngại một đêm đập xuống mấy chục hơn trăm lượng bạc.
Đại tộc Đôn Hoàng thành chịu ảnh hưởng của sĩ tộc Trung Nguyên tiêm nhiễm, có nhiều thư lâu tư học, gia tộc Vũ Văn có thể đã mang đến một nên văn hóa văn học, đặc biệt chú trọng tư thục gia tộc, các lão phu tử đều là văn nhân có chút danh tiếng trong địa phận hai châu Quất Tử Cẩm Tây, ở Bắc Mãng, chọn một ít võ phu thân thủ cũng thoải mái như chọn cải trắng nát, nhưng chọn người đọc sách chân tài thực học, thì chỉ có thể tìm được loại cóc ba chân, Vũ Văn thị ở hạng mục chỉ tiêu này vượt xa gia tộc cùng thế hệ, công lao này là do bản thân gia chủ Vũ Văn chính là một người đọc sách đã đọc đủ kinh sách, ông có thư lâu riêng tên Văn Huệ lâu, tàng thư tám vạn quyển, đại bộ phận đều là sĩ tử từ phía Bắc thừa hỏa đánh cướp mà đến, đối với việc này Vũ Văn Lượng cực kỳ đắc chí, chuyên môn tìm chế ấn đại gia điêu khắc Điền Hoàng Thạch một phương, tự gọi là tám vạn lão tẩu.
Ngày hôm nay Vũ Văn Lượng tự mình mang theo gần trăm binh gia tướng "Thân quân trắc" đi đến bên ngoài Cự Tiên cung , trở về một bên theo công luận thưởng, một bên để quản sự dẫn một đội tử sĩ tâm phúc đi đến một mật đạo thông tới tam tộc, trước tiên đón vài nữ tử gả vào Mao gia ra ngoài, không để các nàng bị tai bay vạ gió, rồi lại đi phong kín hủy đi mật đạo, sở dĩ cứu các nàng trong loạn cục, không phải Vũ Văn Lượng từ bi, mà là vê sau nếu muốn tiếp nhận phần lớn tài sản của Mao gia, phải dựa vào những nữ tử khôn khéo quen thuộc với Mao gia này, kỳ thật lúc trước liên hôn, vốn là không có hảo tâm, đương nhiên mấy vị nữ tử Mao gia "hạ mình" gả vào Vũ Văn Đoan Mộc cũng giống như vậy, trước kia đối với những con dâu nhà mẹ đẻ thế lớn này thì Vũ Văn Lượng đều lấy lễ đối đãi, thường xuyên lớn tiếng răn dạy con cháu nhà mình ở trước mặt các nàng, nhưng mà đến hết ngày hôm nay, để xem các nàng còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến phu quân hay không, còn dám không cho phép bọn họ nạp thiếp thu thiên phòng hay không! Vũ Văn Lượng ngồi ở tầng cao nhất của Văn Tuệ lâu, chậm rãi thưởng thức trà, cười híp mắt nhìn về phủ đệ Mao gia nghiêng trời lệch đất, tâm tình rất tốt, hắn cùng Mao Nhu này hương phích bất đồng, thích uống trà, trên giường nhỏ lại có một bàn trà lớn, lò trà, bình xay canh nghiền trà ở bên trong mười hai kiện trà cụ đều đã được bày ra, nhã xưng thập nhị tiên sinh.
Vũ Văn Lượng uống trà, cũng không cần nha hoàn thị nữ động thủ, đều là một mình pha trà một mình uống, nhiều nhất là có một người làm bạn, ít có hai người đồng phẩm trở lên, dùng cách nói của vị tám vạn lão tẩu này mà nói chính là trà như nữ tử, độc nhạc tài tận hứng, chúng nhạc thành thể thống nhất, hôm nay hiển nhiên là hứng thú rất cao, trên giường phá lệ có hai vị nam tử đang ngôi, lão giả chính là gia chủ gia tộc Đoan Mộc - Đoan Mộc Khánh Sinh, trẻ hơn một chút chính là trưởng tử của Vũ Văn Lượng - Vũ Văn Vĩ, khí vũ hiên ngang, phong quanh sinh huy, vừa nhìn liền biết là một nhân vật phong lưu gia cảnh không tầm thường, tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông trung niên có bảy tám phần tương tự như Đoan Mộc Khánh Sinh đi vào gian trà thất này, cởi áo tơi nặng nề xuống rồi tiện tay treo ở góc bình phong, bên ngoài mưa to như đậu tương, áo tơi nhỏ giọt không ngừng, Vũ Văn Vĩ thoáng nhìn sau đó híp mắt lại, nhưng lập tức giơ lên một khuôn mặt tươi cười ấm áp làm cho người ta có thiện cảm gấp bội, xuống giường mang giày nghênh đón, gọi một tiếng huynh đệ, người sau khoát tay, tùy tiện đặt mông ngồi ở bên giường, cầm lấy một chiếc khăn trà lau mặt, Vũ Văn Lượng cười thoải mái, nói:
"Đoan Mộc Dương, ngươi là đồ thô tục, một trong những món hàng nhã khí của gian phòng này cũng bị tục khí của ngươi phá nát rồi, xui xẻo xui xẻo!"
"Vũ Văn bá bá, người còn không lưu tình như vậy thì cẩn thận ta gây tai họa cho cháu gái người, bộ dạng nàng rất xinh đẹp, hợp khẩu vị của ta.
"Nam tử cười đùa nói, uống một chén nước trà, nhìn như trâu uống nước giải khát, quả nhiên tục không chịu nổi.
Nam tử tên Đoan Mộc Trùng Dương này, là nhị công tử của Đoan Mộc gia, địa vị tương đương với Vũ Văn Vĩ, nhưng mà tính tình thì hoàn toàn tương phản, ba mươi mới thành gia lập nghiệp, đến nay vẫn chưa thể làm chu đáo mọi sự tình, làm cho phụ thân Đoan Mộc Khánh của hắn sinh sầu ra không ít tóc bạc, Đoan Mộc Trùng Dương là đao khách nổi danh lâu đời ở biên giới hai châu, thường xuyên chạy tới giết mã tặc chơi đùa, giết giết đến nỗi thế mà còn kết bái với một cổ thủ lĩnh đại mã tặc trở thành huynh đệ, nếu không phải gia tộc ngăn cản thì thiếu chút nữa hắn lừa gạt muội muội của mình ra ngoài làm áp trại phu nhân của mã tặc rồi.
Đoan Mộc Trùng Dương cũng là người đàn ông duy nhất dám ra tay giáo huấn con cháu Mao thị khi Mao gia như mặt trời ban trưa, ba nhà thành hàng xóm, họ hàng xa không bằng láng giêng gần, cộng thêm thông gia, bề ngoài coi như hòa hợp, Đoan Mộc Trùng Dương Vũ Văn Vĩ và huynh muội Mao Xung Mao Nhu đều là bạn chơi thanh mai trúc mã, chỉ có điều mấy năm nay có chút hữu ý vô tình xa lánh Vũ Văn Thuyên, thời niên thiếu, hai vị công tử số một trong thành Đôn Hoàng này đều thích làm lâu la sau mông Mao Xung, đáng tiếc Mao Xung chết sớm, chưa kịp cập quan đã chết oan uổng, chết bất đắc dĩ ở Thải Cơ Quật Phật, đến nay vẫn không tra ra rốt cuộc là bị giết vì thù hay giết vì tình.