Chương 217: Trong mưa ma đầu hạng tư đến, mưa tạnh kiếm tiên hạng ba đến (2)
Chương 217: Trong mưa ma đầu hạng tư đến, mưa tạnh kiếm tiên hạng ba đến (2)Chương 217: Trong mưa ma đầu hạng tư đến, mưa tạnh kiếm tiên hạng ba đến (2)
Đoan Mộc Khánh Sinh ẩn nhẫn hồi lâu, thấy con trai cả này lộ ra vẻ mặt bất cần đời, rốt cục nhịn không được võ bàn cả giận nói:
"Ngươi đi Mao phủ làm gì? quả phụ Mao Trùng kia câu hồn ngươi đi rồi à? Một chiếc giày rách mà thôi, ngươi có biết mất mặt là gì hay không? phá hỏng đại sự hai nhà, ngươi lấy cái gì mà bồi thường đây!"
Vũ Văn Vĩ lại nheo mắt, cúi đầu thưởng thức trà. Vũ Văn Lượng thủy chung mỉm cười không nói gì, Đoan Mộc Trùng Dương nhíu mày, tranh phong cùng lão tử nhà mình nói:
"Đại sự gì, hai nhà chúng ta sau lưng chủ tử trốn đi tính toán lợi ích chính là đại sự sao? cũng không sợ bị tiểu bà nương Yến Chi kia nghi ky ư? Để ta nói đến việc lần này chia cắt địa bàn hai nhà Mao Lỗ cùng Đào Dũng nhé, chúng ta liền không nên ỷ vào hộ giá có công mà hùng hổ dọa người được, thật sự cho rằng là chúng ta hộ giá ư? còn không phải chủ tử đã sớm thiết tốt cục diện, chờ mấy lão hồ ly kia chủ động nhảy vào hố lửa sao, hơn nữa, nếu thật sự để mà so đo, thì người trẻ tuổi chắn ở cửa thành kia mới là người có công lao lớn nhất, ta cũng không nghe thấy hắn kêu la đòi thù lao nha, chung quy lại là không có khả năng đóng cửa với Yến Chi là được đâu, sao không thấy hắn kiếm được một chứ thống lĩnh Kim Ngô Vệ chứ? Hắc, đây là người ta cố ý cho chúng ta xem song hoàng, nhắc chúng ta không nên được voi đòi tiên, cha, nếu ta không đến Mao gia làm ầm ï vài cái, cố ý để lại cho bà nương này một ít nhược điểm để chuyện bé xé ra to, con ngược lại muốn xem thịt cha ngậm vào trong miệng có thể ăn hỏng bụng hay không."
Đoan Mộc Khánh Sinh làm bộ muốn cầm lấy chén sứ Đông Việt màu ngọc như băng, đi đập đứa con trai hỗn trướng miệng đầy hồ ngôn này, Vũ Văn Lượng vội vàng ngăn lại, giữ chặt cánh tay thông gia, trêu ghẹo nói:
"Đừng ném đừng ném, tiểu tử này không sợ đau, nhưng ta rất đau lòng cái chén."
Đoan Mộc Khánh tức giận hô lên:
"Vũ Văn huynh, ngươi nghe thằng nhãi này nói đi, cái gì mà ngậm chứ, coi lão tử là chó sao?”
Vũ Văn Vĩ mang theo một cây chổi trà tinh xảo, khom lưng cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, híp mắt cười lạnh. Chờ Đoan Mộc Khánh tức giận xong, Vũ Văn Lượng tự mình ngắm nhìn khung cảnh xanh nâu như sứ, vuốt râu lạnh nhạt cười nói:
"Kỳ thật Trùng Dương nói cũng không phải không có đạo lý, chúng ta nha, tướng ăn không tốt lắm, khó tránh khỏi chọc người ta sinh ra hiềm nghi. Hai nhà chúng ta là quân cờ không thể lộ ra ánh sáng của Bắc Lương, họa phúc gắn bó, quả thật không cần lo lắng việc tiểu cô nương lai lịch cổ quái kia bạc đãi chúng ta, đại khái có thể ngoài mặt ăn ít một chút, ngầm lấy nhiều một chút cũng không sao, kể từ đó, thuận tiện trấn an lòng người của Cự Tiên cung, không dễ nghe sao, đừng chê chữ chó này khó nghe, hai nhà chúng ta nha, chính là chó săn người ta nuôi, trước khi cắn người phải kẹp chặt đuôi không lên tiếng đã, còn khi nên cắn người thì phải dốc hết sức, thật vất vả mới kiếm miếng ăn được, ăn nhiều ăn ít, còn phải xem sắc mặt và tâm tình của chủ tử nữa"
Đoan Mộc Khánh Sinh lộ ra vẻ mặt giận dữ, hắn là một người thô lỗ chỉ biết múa thương lộng bổng, ăn nói nho nhã thì không biết, thật sự không nghĩ ra lời phản bác nào, đành phải hờn dỗi, ngược lại Đoan Mộc Trùng Dương cười ha ha:
"Lời này của bá bá thật sự sâu sắc."
Vũ Văn Lượng cười nói:
"Vậy cứ như vậy mà định ra giai điệu, ăn ít cơm nhiều, từ từ sẽ đến? Thân gia, nếu không ngươi và ta đều phun ra mấy khối thịt trước nhé?"
Đoan Mộc Khánh Sinh do dự một chút, quay đầu thoáng nhìn thằng nhóc chê cười cả thành kia rồi thuận tay đút một chén trà vào tay áo, tức giận không chỗ phát tiết, cũng không tiện nói toạc ra, chỉ đành ấp úng gật đầu nói:
"Dù sao mấy năm nay đều là đại sự đều tùy ngươi."
Không yên lòng uống trà xong, Đoan Mộc Khánh Sinh gần như là xách cổ nhi tử mà rời khỏi trà thất thư lâu, Vũ Văn Thuyên đang muốn mở miệng nói chuyện, Đoan Mộc Trùng Dương không đàng hoàng lại chạy vào, cười cười lấy đi áo tơi treo trên bình phong. Vũ Văn Lượng đợi đến khi tiếng bước chân đi xa, mới nhìn thấy trên bàn trà đã thiếu đi một vị trà cụ, thiếu một vị là không trọn vẹn nữa, cả bộ này giờ là hỏng rồi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Vũ Văn Lượng không còn hứng thú uống trà nữa, chỉ cảm thấy phiền chán, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, hỏi:
"Ngươi có biết tên phế vật tên Từ Phác kia, là quyền quý mới nổi tiếng của Đôn Hoàng thành sau này không?”
Vũ Văn Vĩ ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Đã biết rồi."
Vũ Văn Lượng hỏi:
"Đã biết thân phận, có từng biết chung sống như thế nào không?”
Vũ Văn Đoạn sắc mặt âm trâm nói:
"Cùng lắm thì gọi tiện hóa không biết xấu hổ tái giá kia vê, Đoan Mộc Trung Thu vốn chính là một phế vật chỉ biết đọc sách chết loay hoay với văn chương, một đôi cẩu nam nữ, nhìn thấy liền căm tức, chia rẽ vạn sự đại cát, nghe nói Đoan Mộc Trung Thu mới coi trọng một kỹ nữ, muốn nạp thiếp, liền để tiện hóa kia giả vờ đánh đổ bình dấm chua, vừa hay là có danh nghĩa là bị đánh ghen mà danh chính ngôn thuận đuổi vợ ra khỏi nhà, dù sao Từ Phác bất lực kia cũng không ngại loại chuyện này."
Vũ Văn Lượng cực kỳ tức giận, cầm lấy chén trà liền hung hăng đập tới, Vũ Văn Lượng trán chảy máu lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, Vũ Văn Lượng mắng:
"Ngu xuẩn, ngươi thật cho rằng Từ Phác chỉ là một kẻ lỗ mãng thôi sao? Tử sĩ Bắc Lương đi ra, có ai là hạng người tâm thường không? Cho dù tài trí không cao diệu, thì Bắc Lương vẫn sẽ có cao nhân trốn ở phía sau màn bày mưu tính kế, tên ôn thân Từ Phác có thực lực dọa người kia là thứ Vũ Văn gia chúng ta trêu chọc được sao? Vũ Văn Thuyên xoa trán, máu tươi từ ngón tay chảy ra, mạnh miệng nói:
"Ta tìm lại nữ nhân cho hắn, sao lại thành chuyện xấu được?"
Vũ Văn Lượng nộ khí càng thịnh, cầm lên cái chén liền muốn đập qua lần nữa, bất quá thấy ánh mắt kiên nghị của đích trưởng tử liền chán nản thở dài nói:
"Ngươi nha, sao lại nghĩ sự tình như thế được, tâm tư nữ tử từ xưa đã khó lường, muội muội kia của ngươi từ trước đến nay tính tình cương liệt, bị nhục nhã như thế, mặc dù thỏa mãn tâm nguyện của cha con ngươi mà đi tái giá, thì ngươi nghĩ dưới cơn nóng giận nàng thực sự sẽ không phát điên mà đi tìm Từ Phác bên kia cáo trạng sao? Từ xưa đến nay, trọng thần danh tướng không chết ở trên, thì có bao nhiêu kẻ chết trên từng trận âm phong tại gối quân vương? Chuyện này đừng nói nữa thì hơn!"
Vũ Văn Thuyên theo thói quen nheo mắt, buông tay ra, chậm rãi cầm khăn trà lau, mỉm cười nói:
"Ta có một kế, có thể chuyển họa qua Đoan Mộc gia."
Ánh mắt Vũ Văn Lượng sáng lên, nửa tin nửa ngờ nói:
"2"
Vũ Văn Thuyên vươn ngón tay vuốt ve bình trà mượt mà kia, cười nói:
"Ta có tâm phúc thân cận Đoan Mộc Trung Thu, có thể giật dây khiến hắn nạp thiếp, Đoan Mộc Trung Thu là ngụy quân tử, tính tình khiếp nhược hay thay đổi, bên tai cực mềm mại hơn nữa coi trọng mặt mũi, tên tâm phúc này vừa hay khi dễ được hắn vì hắn không hiểu kinh doanh, trên tay đè một món nợ chết, tới sáu bảy trăm lượng bạc, vốn nên là tiền bạc của Đoan Mộc Trung Thu, lúc này trả lại cho hắn, trong tay cũng dư dả, một nam nhân đột nhiên có một khoản tiên riêng không nhỏ, không có ý niệm lệch lạc cũng sẽ sinh ra ý niệm lệch lạc, ta lại nhờ tâm phúc cùng hợp tác vào thanh lâu làm vài lời ám chỉ, hôm nay Đoan Mộc gia và chúng ta cùng nhau hạ Mao thị, chắc hẳn thanh lâu bên kia cũng biết lợi hại trong đó, một hoa khôi vốn phải có tám chín trăm lượng để chuộc thân, nhưng giờ sáu bảy trăm lượng cũng có thể chuộc được. Một mặt đi rót mê hồn thang cho Đoan Mộc Trung Thu, nói là Từ Phác mang thù, nếu dám chiếm lấy tiện nhân kia, sẽ lấy toàn bộ gia tộc Đoan Mộc ra để khai đao, Mao gia chính là vết xe đổ, cha, người nói tên phế vật này có thể dâng một lá thư ly hôn lên bằng cả hai tay hay không? Đến lúc đó Vũ Văn gia chúng ta sẽ an ủi cái con đê tiện không có liêm sỉ kia, nàng lại sẽ trở mặt phản bội Đoan Mộc gia mà thôi, bên này tiêu bên kia cũng tiêu, tương lai ai sẽ là thế lực lớn nhất Đôn Hoàng thành đây?"