Chương 225: Mua bí kíp tặng rượu vàng (3)
Chương 225: Mua bí kíp tặng rượu vàng (3)Chương 225: Mua bí kíp tặng rượu vàng (3)
Tu Phượng Niên nghe Lạc Dương đưa ra ước định khiến hắn cảm thấy rất nặng nề, hắn nghỉ ngơi tại chỗ, nhìn thân ảnh tiêu sái kia rời xa, sắc mặt âm trầm, thở dài, trên con đường đi đến Ngô gia cửu kiếm vượt mười ngàn ky, đã đụng phải ma đầu, đúng là xui xẻo, kế tiếp chỉ cầu đừng họa vô đơn chí. Ý nghĩ này vừa hình thành, Từ Phượng Niên miệng qua đen nói gì trúng đó ở thành Đôn Hoàng lập tức tát thật mạnh vào má của mình, bỏ rương xuống, thay một bồ quần áo, tiếp tục đi bộ đến châu Tây Hà. Ở thành Đôn Hoàng, Hồng Thự từng nói về tình trạng của di chỉ, hai trăm năm trước Ngô gia kiếm trủng dốc hết tinh nhuệ, sau đó hoàn thành kỳ tích có thể gọi là ngọc đá cùng vỡ, Bắc Mãng không hề thẹn quá hoá giận lôi di thể của Ngô gia kiếm sĩ ra phát tiết lửa giận, trái lại ban hậu táng, kiếm sĩ chết trận đều được hưởng một mộ phần một bia một di kiếm, vài kiếm thị không đi theo chủ nhân sau đó đều lục tục tiến vào Bắc Mãng, ở bên đó xây nhà thủ mộ đến cuối đời, một đội áo giáp ky binh Bắc Mãng chuyên đóng quân tại chiến trường cũng chưa từng làm hại kiếm thị, sau khi kiếm thị chết, nhưng có hậu nhân của Ngô gia đời đời canh lăng chăm sóc mộ địa, cái này so với hành động động quật mộ dùng roi đánh xác của kẻ thù của vùng Trung Nguyên, khác biệt rất rõ ràng, sĩ tử nổi danh tại Trung Nguyên nhắc về tập tục của hai triều, chỉ nói mọi rợ phương bắc uống máu ăn thịt sống, ngu dốt lạc hậu, đều vô tình hay cố ý né tránh Vụ này.
*kiếm thị: người hầu cho kiếm sĩ
Tu Phượng Niên bấm ngón tay tính toán lộ trình đi tới châu Tây Hà, mới biết được di chỉ ở trong một thung lũng nhỏ có bán kính ba bốn dặm, làm cho hắn dở khóc dở cười là có rất nhiều luyện kiếm nhân sĩ mộ danh nên đến đây, liên tục không dứt, vậy nên xung quanh thung lũng mở rất nhiều quán bán rượu bán trà bán dưa và trái cây, mặc kệ chủ yếu kinh doanh mặt hàng gì, không ngoại lệ trên sạp đều đặt hàng chồng bí tịch võ lâm, nhiều nhất là bí kiếp liên quan đến Ngô gia kiếm thuật, tên gọi đều rất đáng sợ, cái gì 《 Ngô gia tiên nhân cửu kiếm} kiếm trủng thập đại kiếm chiêu 》.… cộng thêm một số tuyệt học bảo điển khác, đại hầu hết có những tên sách na ná như << mười tám thức tuyệt học suốt đời của Vương Tiên Chỉ), nghe mới đáng sợ làm sao, đa phần cẩu thả, lời viết không hay, Từ Phượng Niên bỏ chút bạc vụn mua một túi quả trám táo khô đặc sản Tây Hà, lấy một quyển sách da trên sạp có ghi dòng chữ nghiêng lớn tên sách é Cổ Ngưu thần công ) kèm theo dòng chữ bên dưới "Bỏ qua sách này sẽ ôm hối hận cả đời", người bán hàng là một người đàn ông trung niên có vóc người thấp bé gian xảo, nhìn thấy khách tới cửa, lập tức quảng cáo đến mức nước bọt văng khắp nơi: "Thiếu hiệp, quyển bí kíp này rất khó lường, xem sách này, chỉ cần siêng năng luyện mấy năm, bảo đảm ngươi trở thành cao thủ tam phẩm, đừng xem mấy cuồn sách nát Ngô gia kiếm kỹ ở sạp bên cạnh, khen ba hoa chích choè, toàn là những quyển sạch gạt người, trên đời này nào có chuyện xem vài lần sẽ trở thành kiếm tiên, chỗ ta chính là tiền nào của nấy, 《 Cổ Ngưu thần công} này là tuyệt học của Hiên Viên thế gia Ly Dương vương triều b, đừng nhìn danh tiếng không tính lớn, nhưng đáng đống tiền bát gạo, ta thấy thiếu hiệp ngươi căn cốt thanh kỳ, vừa nhìn biết ngay là kỳ tài luyện võ thiên tư trác tuyệt, bảo điển này giá gốc 6 lượng bạc, ta coi như hữu nghị một phần duyên với thiếu hiệp, bán ngươi nửa giá, 3 lượng bạc! Chỉ cần 3 lượng!"
Tu Phượng Niên ăn quả trám quả táo, nhìn chủ sạp vươn ba ngón tay, chỉ là cười cười.
Rất nhanh người đàn ông cao lớn ở sạp sát vách rách nát, ngồi ở trên ghế dài bắt chéo hai chân, vừa cúp hạt dưa vừa cười lạnh nói: " ý Cổ Ngưu thần công }_ đúng không? Chõ lão tử có một xấp lớn, chưa từng bán đi, đừng nói 3 lượng bạc, 30 văn một quyển, còn mua một tặng một, vị công tử này có muốn hay không? Cái giá này, cầm đi lau đít cũng không đắt."
Người đàn ông nhỏ lùn bán táo tiện thể bán bí tịch quay đầu giậm chân mắng: "Trương Đại Bằng, ngươi thiếu đánh có phải hay không?"
Người đàn ông cao lớn ném đống vỏ hạt dưa đi, đứng lên, cong cánh tay, lộ ra bắp thịt rắn chắc, quát: "Tam Lão Thử, ai đánh ai hả? !"