Chương 58: Nhất là có thể giết người (1)
Chương 58: Nhất là có thể giết người (1)Chương 58: Nhất là có thể giết người (1)
Sư thúc tổ cưỡi trâu trốn ở trong rừng trúc, trong miệng cắn một chiếc lá trúc, ngồi xem trò hay. Nói thiệt lòng, sư thúc tổ trẻ tuổi cũng không ác cảm với Thế tử điện hạ, nhất là sau khi lên núi luyện đao, mỗi lần chuyển sách đến Võ Đang, trong đó đều sẽ xen lẫn một hai sách hay không phải là sách võ thuật, phong cảnh trên núi đương nhiên đẹp, nếu không cũng sẽ không bị cổ nhân xưng là thế giới Lưu Ly, thiên hạ Ngũ nhạc, tiền triều hơn ngàn năm trước, Võ Đang luôn được vinh danh là Thái Nhạc, kiến trúc trên núi tiếp vận với trời, tiếp khí cùng đất, hiện ra một chút thôi cũng hơn xa đám tiểu chân đắc chí Long Hổ Sơn, tam Nhạc còn lại khó mà so được với núi Võ Đang.
Song nhìn mãi phong cảnh này hai mươi mấy năm, Hồng Tẩy Tượng dù không thấy phiền chán, cũng hi vọng có thể nhìn thấy người mới chuyện mới, Thế tử điện hạ này có thể nói là thích cái mới không chán cái cũ, là chuyện tốt. Trên núi người cũ chuyện xưa, sư thúc tổ trẻ tuổi cũng rất thích thú, không nói đại sư huynh giống như là người cha già, Trần sư huynh xem hết Ngọc Trụ kinh thư, chỉ có điều hơi nghiêm khắc, mỗi lần y bị bắt đang đọc sách cấm dưới núi, đều chân thành khuyên nhủ, bóp cổ tay thở dài, có thói quen đi vòng quanh như con kiến lạc tổ trước mặt của Hồng Tẩy Tượng, vòng này đến vòng khác, lần nhiều nhất đi vòng hơn ba mươi vòng, còn có Tiểu Vương sư huynh cấm thanh luyện kiếm, kiếm pháp trác tuyệt, người khác vắt óc tu tập kiếm chiêu kiếm thế, nhất là Ngô gia Kiếm Trủng, hận không thể vận dụng chiêu thức đến lực hạn của sức người, Tiểu Vương sư huynh lại đi trên con đường kiếm đạo gian nan độc tu kiếm ý, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống vị Đặng Thái A rất lợi hại trong truyền thuyết đến kì diệu, từng tận mắt chứng kiến Tiểu Vương sư huynh đứng trên đá lớn ở ao Tẩy Tượng, dùng kiếm khí chém thác nước nổ tung. Còn có mấy vị sư huynh càng lớn tuổi tính cách càng khác lạ, đều là người tốt, phong phạm thượng cổ phương sĩ, càng chăm sóc che chở Hồng Tẩy Tượng nhiều hơn.
Bất quá từ sau khi Thế tử điện hạ lên núi, thì càng thú vị.
Hồng Tẩy Tượng nhìn bên ngoài túp lêu giương cung bạt kiếm, khó tránh khỏi có chút sốt ruột thay cho Thế tử điện hạ, mấy kẻ đến từ kinh thành trừ nữ tử cải nam trang, hai người còn lại đều khó đối phó, nhất là đại thúc âm trâm đánh lại một chiêu của đại sư huynh, tu vi nội lực sâu không lường được, nếu không phải chưởng giáo sư huynh tu thành Đại Hoàng Đình Quan trăm năm hiếm thấy của đạo môn, cũng sẽ không dễ dàng lui địch, ngoại giới chỉ biết là trong giáo nếu đã bế quan rất khó phá quan, lại không biết Mạt Lao Quan trong giáo rất khó phá quan, lại không biết Đại Hoàng Đình muốn xuất quan thì khó lại càng thêm khó, những vị chân nhân trăm tuổi bối phận cực cao trên Long Hổ Sơn, sở dĩ cứ ở mãi tại động thiên phúc địa mãi không ra, đa số là tu Đại Hoàng Đình lại đi vào ngõ cụt không ra được.
Thế cục giằng co vi diệu không có lối thoát, bị một người đeo kiếm chậm rãi đi đến từ bên kia thác nước phá vỡ.
Tiểu Vương sư huynh với danh xưng ngốc nhất Võ Đang!
Tiểu Vương sư huynh đã qua tuổi bốn mươi, tướng mạo gầy gò, vô cùng tiêu sái. Vác một thanh kiếm gỗ đào dài mỏng màu như đồng đỏ, tên Thần Đồ, có truyên thuyết nói rằng tiên nhân thượng cổ từng dùng thanh kiếm này giết một con hồ ly ngàn năm hại nước hại dân, tiên khí cùng ma chướng cùng tồn tại trên thân kiếm, không phải người có nghị lực lớn, không thể nào khống chế.
Lão đạo sĩ Vương Trọng Lâu hòa nhã nói: "Trên núi không thích hợp đánh nhau, chỉ bằng đoàn người cùng đi qua Tử Dương cung ăn chút thức ăn chay?"
Từ Phượng Niên pha trò nói: "Ăn no rồi mới có sức đánh nhau."
Vị nữ tử có tính tình nóng nảy với dung nhan chỉ xem như là xinh đẹp bình thường, cười lạnh nói: "Võ Đang chưởng giáo đích thân đứng ra hộ pháp còn chưa đủ, ngay cả đệ nhất kiếm sĩ trên núi Vương Tiểu Bình cũng cầm kiếm đến quan chiến, đạo đãi khách của Võ Đang, thật làm cho người ta cảm động. Phần nhân tình này, ta nhớ kỹ, lần sau gặp mặt, tất sẽ có trọng lễ báo đáp." Từ Phượng Niên không tim không phổi mỉm cười nói: "Nghe ý thì chim sẻ nhỏ không định quấn quýt với tướng công tương lai rồi, bản Thế tử cho một trăm binh sỹ cầm nỏ hộ tống tiểu nương tử nàng xuống núi, đến chân núi, lại gọi hai ba trăm thiết ky, tiễn thẳng ra khỏi Lương địa"
Ả ta nghiến răng ken két, liên tiếp nói ba chữ "hảo", giận quá thành cười nói: "Tốt tốt tốt, ta cũng nhớ kỹ. Từ Phượng Niên, ngươi chờ đó."
Từ Phượng Niên vừa định nói chuyện, Khương Nê đã xen vào, vẫn không đúng lúc, không hiểu thói đời: "Vườn rau, đền ta."
Từ Phượng Niên tức giận trừng mắt nhìn nàng, Khương Nê trừng lại, mắt lớn trừng mắt nhỏ, đằng đằng sát khí, ở trong mắt của vị nữ tử nào đó lại là liếc mắt đưa tình, hừ lạnh, hung hăng giãm lên đống bùn bẩn thỉu, cứ như muốn giẫm nát núi Võ Đang, dẫn theo hai thị tòng nghênh ngang rời đi.
Trên đường xuống núi, ả mấy lần hô mệt dừng lại nghỉ, không để ý tới thân phận ngồi tại phiến đá, đấm bắp chân, lúc lên núi toàn tâm toàn ý muốn cho cừu nhân cừu hận sâu đậm nhất thế gian đẹp mặt, không để ý đến bàn chân đang đau nhức, lúc này bỏ giày ra, nhìn thấy vết thương nhìn mà giật mình, oa oa khóc thành tiếng, gào khóc, cực kỳ trung khí, thê lương quanh quẩn trên núi Võ Đang. Hai thị tòng sau lưng tuy thân phận siêu nhiên cũng không dám nhìn thẳng, nhưng đối mặt với vị chủ tử này, đều như giẫm trên băng mỏng, nghe được tiếng khóc, càng thấp không yên thỏm, ngay cả khuyên giải an ủi cũng không dám. Vị nữ tử tôn quý nhất nhân gian khóc một lúc, tiếng khóc dần nhỏ lại, mang đôi giày da cứng rắn gia công cực kỳ tinh mỹ, lau nước mắt, làu bàu: "Tôn Điêu Tự, ngươi đánh không lại Vương Trọng Lâu, Trương Hoàn lại đánh không lại kia Vương Tiểu Bình, ai, sớm biết liền mang thêm vài cao thủ đại nội."
Chỉ có mấy vị đại hoạn quan địa vị hàng đầu trong cung mới có thể bị kêu là Điêu Tự hoặc là thái giám, có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong vương triều tổng cộng chỉ có tám chín vị, nhìn thấy những thủ lĩnh thái giám này không có râu trên mặt, cho dù là phiên vương có quan hệ tư nhân thân thiết với Hoàng đế bệ hạ, hoặc là một số trọng thần đắc thế đang nắm đại quyền trong tay, đều phải bóp mũi đi đường vòng, có quan hệ tốt với hoạn quan, nói không chừng còn muốn chủ động nói vài câu khách sáo. Ly Dương vương triều Thái tổ xây dựng chế độ, trong cái điện nào lập bia đá 13 điều, minh văn rõ ràng hoạn quan không được tham gia vào chính sự, không được tự tiện rời kinh thành, vị Tôn đại thái giám này đã có thể cải trang rời kinh, thân phận của nữ tử kia cũng đã rõ như ban ngày, chỉ có Tùy Châu công chúa vô pháp vô thiên, mới có đãi ngộ nghịch thiên như thế, mới có thể để cho đương kim Hoàng đế mắt nhắm mắt mở như thế.
Hôm nay thái giám họ Tôn nhận đủ nhục nhã từ Thế tử điện hạ trên núi Võ Đang, y đã nghĩ kỹ một trăm loại biện pháp hồi kinh sao cho làm khó dễ với "Từ què", lật đổ đại thụ Từ gia thâm căn cố đế thì khó, chọc tức Đại Trụ Quốc cách kinh đô mấy ngàn dặm cũng tốt.
Đại thụ che trời. Che trời? Ngang với thiên tử? Tôn thái giám thâm cười lạnh.
Tùy châu công chúa mất đôi dạ minh châu yêu quý, ngẩng đầu hung ác nói: "Trương Hoàn, ta biết ngươi muốn mật báo cho phụ hoàng ta, ngươi cứ viết những năm này Từ Phượng Niên thật ra luôn giấu tài, những hành vi hoàn khố đều là ngụy trang, vị này thế tử có dã vọng ngập trời, sau khi gặp ta tại Lương địa, đỗi đãi với †a hết sức nhiệt tình."
Hoàng tử tiền triều Đông Việt vô cùng ngạc nhiên, không biết nên bằng lòng hay không bằng lòng, không bằng lòng, thì cửa ải trước mắt này không qua được, đáp ứng, đó chính là đại tội khi quân, Hoàng tộc Đông Việt vốn đã điêu linh gần hết, không còn lại mấy người.
Tôn Điêu Tự giải quyết tình hình khẩn cấp, giọng the thé như nữ tử nói: 'Công chúa điện hạ, quốc gia đại sự, không phải trò đùa. Chúng ta dựa vào sự thật hồi báo là được, lẽ nào bệ hạ khong xả giận giúp điện hạ sao? Nếu như bệ hạ nghĩ lầm Từ Phượng Niên thật sự là dã tâm bừng bừng, chẳng phải là càng kiên định hơn muốn kết thân với Từ thọt kia sao, đến lúc đó công chúa điện hạ... ?"