Chương 57: Công chúa tội gì làm khó dễ công chúa (2)
Chương 57: Công chúa tội gì làm khó dễ công chúa (2)Chương 57: Công chúa tội gì làm khó dễ công chúa (2)
Một vài vị trạng nguyên sĩ tử Lương địa đăng khoa thi đậu, đều đồng thanh chế giễu trào phúng vị thế tử này, cùng đồng liêu hoặc là ân sư nói đến Từ Phượng Niên, luôn luôn có vô số mẩu truyện cười. Thiên hạ bách tính đều lo Tùy Châu công chúa rơi vào miệng cọp, còn các quan to hiển quý trong kinh thành biết rõ nội tình, thì mỏi mắt mong chờ Từ Phượng Niên đến kinh thành, sau đó bị vị công chúa tính tình tương đồng đánh chết tươi, vị Tùy Châu công chúa này mỗi lần lén xuất cung đi chơi, có lần nào là không đánh đám cao lương tử đệ no đòn?
Bên người là lão đạo sĩ đại thân thông làm chưởng giáo Võ Đang 30 năm, phía sau là một trăm nỏ thủ làm chỗ dựa vững chắc, Từ Phượng Niên cực kỳ phấn khích nhấc lên Xuân Lôi đao chỉ chỉ ba người, cười gẳn nói: "Ngươi, chim sẻ nhỏ. Ngươi, tên chó nhà có tang Đông Việt, còn có ngươi, nam nhân lại học nữ nhân tô phấn lên mặt, cái đồ bất nam bất nữ, ba người các ngươi cũng đừng xuống núi, đều ngoan ngoãn lưu lại làm trâu làm ngựa cho lão tử, lúc nào sửa chữa xong vườn rau xanh, nhìn tâm tình của bản thế tử, tâm tình tốt, để các ngươi muốn cút chỗ nào thì cút chỗ nấy, tâm tình không tốt, chim sẻ nhỏ, đều băm cho chó ăn! Vương chưởng giáo, trên núi này có chó không?”
Lão đạo sĩ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoảnh mặt làm ngơ, không lội vào vũng nước đục này.
Trong rừng trúc, sư thúc tổ cưỡi trâu đứng chung với Bắc Lương nỏ thủ, hét lên: "Thế tử điện hạ, trên núi có rất nhiều chó hoang, ban đêm tru điên cuồng, chắc do chưa ăn no"
Lão đạo sĩ đau đầu thở dài, người tiểu sư đệ này, biết gì mà xỏ mỏ vào. Đổ dầu vào lửa, không nghĩ sẽ đốt cho người Võ Đang không còn một mống.
Tên nam tử không râu giận tím mặt. Trong thiên hạ còn chưa có ai dám nhục mạ y ngay ở trước mặt như thết
Nữ tử vô duyên vô cớ có thêm một cái cái tên khó nghe, giật giật tay áo của tên nam tử đang giận giữ, nhỏ giọng hỏi thăm vài câu, nam tử trông rất bất đắc dĩ, thật lòng trả lời. Khí thế của nàng lập tức rơi xuống đáy cốc, trừng mắt với Từ Phượng Niên, ngôn ngữ vẫn rất ngạo mạn: "Vườn rau bỏ đi này có thể đáng mấy đồng tiền? I"
Từ Phượng Niên cười nói: "Ta nói nó giá trị ngàn lượng hoàng kim, thì nó đáng giá ngàn lượng.”
Nàng thẹn quá hoá giận, bộ ngực nhỏ sau lớp vải vóc run rẩy kịch liệt, cắn răng nói: "Tốt, một ngàn lượng hoàng kim thì một ngàn lượng hoàng kim."
Nàng nhấc tay ném ra một viên dạ minh châu, đánh về phía Khương Nê vẫn đứng ở trong vườn rau không lên tiếng: "Cho ngươi!"
Có lẽ là giận mình lân đầu tiên yếu thế, nàng mang theo tiếng khóc nức nở lại lần nữa ném ra viên Thư(cái) châu, thét to: "Đầu cho ngươi!"
Chưa từng nghĩ, nàng mặt trời mọc từ hướng tây chủ động hạ thấp thân phận, trông thật cẩu thả, khí chất càng giống một nha đầu quê mùa cục mịch.
Khương Nê chẳng những không cảm động đến rơi nước mắt, ngược lại xụ mặt, ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ, xoay người nhặt lên hai viên dạ minh châu dính bùn, một tay một viên, lập tức ném trả, lực đạo lớn hơn nữa, suýt nữa đập trúng thân thể cành vàng lá ngọc của nữ tử, may mắn nam tử mặt trắng phấn thơm chụp lấy long châu mắt phượng, đối với nữ tử thì nào có cái lý ném ra đồ vật lại đòi về, nàng kìm nén cảm giác tiếc rẻ, âm thân ra lệnh cho thị tòng(người hầu) phá huỷ dạ minh châu mà mình đã chơi đùa yêu dấu từ nhỏ đến lớn, trừng mắt nhìn về tiểu nha đầu không biết tốt xấu: "Ngươi muốn chết?"
Khương Nê bình tĩnh nói: "Ta chỉ cần vườn rau, ngươi đem nó biến thành bộ dáng vừa nấy."
Nàng cao giọng lặp lại một lần: "Ta chỉ cần vườn rau!" Từ Phượng Niên không kịp tán thưởng Khương Nê lần này dùng từ cực kỳ phù hợp với khẩu vị của mình, đã thấy tên bất nam bất nữ kia muốn bóp nát dạ minh châu, bèn lập tức mặt dày hô: "Chờ một chút, nha hoàn của ta không biết hàng, vậy cứ đưa hạt châu cho ta nha"
Chủ nhân của hai hạt châu cùng nha hoàn Khương Nê đồng thời lên tiếng.
"Ngươi muốn?"
"Ta không biết hàng? !"
Từ Phượng Niên cười đùa cợt nhả trả lời hai nàng công chúa: "Chim sẻ nhỏ, ta đương nhiên muốn hạt châu, chỉ cần ngươi đưa ta, chuyện hư hỏng hôm nay coi như xong."
"Tiểu tượng đất, nói thật đấy, hạt châu này đáng giá hơn ngươi nghĩ đấy."
Nữ tử ngoại lai bị ép gán cho một biệt danh dung tục cứ như chộp được nhược điểm, bèn ném cho thị tòng bên cạnh một ánh mắt, như bị thần kinh cười nói: "Ngươi muốn? Ta lại không cho."
Hai viên dạ minh châu lập tức bị nam tử không râu dùng hai ngón tay nghiên thành bột mịn.
Từ Phượng Niên cực kỳ tiếc rẻ, thứ đồ tốt này tại Vương phủ không phải là không có, trái lại có không ít, nhưng thứ tốt hiếm có trong thiên hạ như vầy không phải có càng nhiều càng tốt hay sao?
Khương Nê không buông tha lạnh lùng nói: "Trả ta vườn rau."
Nữ tử kia đối chọi gay gắt nói: "Chỉ dựa vào ngươi?"
Khương Nê rất không khách khí liếc xéo Từ Phượng Niên.
Từ Phượng Niên có chút bất đắc dĩ, đây chính là sự vô lại của Khương Nê, giết hắn là chuyện thiên kinh động địa, xảy ra sự tình, do hắn gánh, càng hợp tình hợp lý.
Nữ tử hoa phục chanh chua nói: "Ta chỉ nghe nói qua Kim ốc tàng kiều, còn không có nghe qua túp lều tàng kiều. Từ Phượng Niên đúng là thật sự yêu quý ngươi."
Khương Nê cực kỳ thông minh, lập tức vạch trân màng giấy kia: "Yêu quý? Không tới mức, dầu gì cũng hơn người nào đó bị từ hôn."
Nữ tử ngỡ ngàng giả hồ đồ: "Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu."
Khương Nê vươn tay, nói: "Trả ta vườn rau."
Đây đã là lần thứ tư.
Công chúa cùng công chúa.
Cây kim so với cọng râu.
Từ Phượng Niên chỉ len lén cảm thấy thú vị, công chúa tội gì làm khó công chúa như vậy?