Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 56 - Chương 56: Công Chúa Tội Gì Làm Khó Dễ Công Chúa (1)

Chương 56: Công chúa tội gì làm khó dễ công chúa (1) Chương 56: Công chúa tội gì làm khó dễ công chúa (1)Chương 56: Công chúa tội gì làm khó dễ công chúa (1)

Từ Phượng Niên mở mắt, huýt sáo một tiếng, một con Thần Tuấn mâu chuẩn (chim ưng) từ trên bầu trời bay vọt xuống, vững vàng đậu ở trên vai của Thế tử Điện hạ, móng móc nát quần áo, Lục Niên Phượng toàn thân trắng như tuyết đưa đầu cọ nhẹ vào má của chủ nhân nó, Từ Phượng Niên cũng không thèm để ý chút đau đớn này, duỗi ra một ngón tay bún nhẹ vào mỏ của sủng vật yêu mến, liếc thấy vị công tử mặt trắng phấn thơm chuẩn bị ra tay, cười lạnh nói: "Một trăm Lương Châu thiết ky đang cầm nỏ lên núi, ta ngược lại muốn xem xem là ai giết ai."

Vị nữ nhân tàn nhang giả trang công tử ca vẫn không sợ, cứ như chịu khiêu khích vô lý, giận dữ nói: "Ngươi dám?!"

Từ Phượng Niên càn rỡ cười to nói: "Tại Bắc Lương, bổn thế tử thật không có chuyện nào không dám làm”"

Đao khách Đông Việt nhíu mày, trong mật báo thật đúng có viết một trăm kiêu ky của Phượng Tự Doanh đồn trú dưới chân núi Võ Đang, nắm giữ một trăm thần nỏ quan trọng của Bắc Lương. Loại kình nỏ này được Bắc Lương mật chế so với uy lực hơn nhiều cung nỏ bình thường, năm đó đại kích sĩ Tây Sở mặc giáp trên chiến trường đã bị loại binh khí này bắn giết vô số, mấy chục Khu Cơ Nỏ không quan trọng gì trong chiến dịch, nhưng nếu hội tụ một trăm trở lên, đủ để khiến người run sỏ.

Từ Phượng Niên điểm lỗ mũi mình, mê đắm nói: "Uy, chim sẻ nhỏ, đến, lên giường lớn của bổn thế tử đi, hảo hảo chém giết một phen, đại chiến cái ba trăm hiệp. Nếu con là chim non, vậy là tốt nhất, bổn thế tử biết hết mọi loại kỹ năng, nhất định khiếm chim nhỏ hứng thú lên núi, lại hai chân vô lực xuống núi"

Vị nữ tử tự xưng là bổn cung nghiến răng nghiến lợi, chỉ là lúc này không đợi nàng đá người mắng chửi, nam tử như người cõi âm đứng tại dương gian nhảy vọt tới, đứng cách Từ Phượng Niên chỉ năm bước, mang theo một trận âm phong, thanh âm đâm rách màng nhĩ: "Kẻ không đáng làm người!"

Thời khắc này, Từ Phượng Niên nhớ tới đi bộ trong đêm tuyết lớn gió thổi lạnh buốt. Thân thể nhỏ gầy của lão Hoàng đi đầu ở phía trước, nhưng vẫn hở tám hướng, lạnh đến thấu xương.

Vương Trọng Lâu đứng giữa Thế tử Điện hạ và tên nam tử không râu, đạo bào của lão bất ngờ phồng lên, bành trướng như một quả cầu.

Rõ ràng đã chịu một chưởng.

Lão đạo sĩ chưởng giáo lấy mũi giày màu đen dưới chân làm tâm điểm, một vòng bùn đất bắn tung tóe, nhưng thân hình cao lớn của lão đạo vẫn sừng sững như đại phong ở Võ Đang. Khí cơ lưu chuyển bên trong đạo bào chẳng những không suy giảm, mà còn vẫn căng phồng, tiếp tục bành trướng thêm.

Tên nam tử hai má đánh phấn thơm nhanh chóng thu tay lại, hoài nghi nói: "Đại Hoàng Đình? Ngươi là Vương Trọng Lâu?”

Lão đạo sĩ từng bị Từ Phượng Niên phun nước trà vào mặt quả thật trước sau như một đều tu dưỡng tốt, đánh không đánh trả, mỉm cười nói: "Chính là bân đạo."

Nam tử không râu cẩn thận lui về phía sau, xoay người khom lưng nói vài câu cùng với nữ tử chim sẻ bị Từ Phượng Niên chế giễu, sắc mặt nàng âm tình bất định, cực kỳ cố gắng kiềm chế, bàn tay nhỏ cầm hai viên Long Phượng Thai dạ minh châu nâng lên, chỉ vào Võ Đang chưởng giáo mắng: "Lỗ mũi trâu thối kia, ngươi muốn bênh cái tên sau lưng ngươi hả? Không sợ cả toà sơn môn của ngươi gặp tai họa? 4 chữ ở miếu thờ Huyền Vũ Đương hưng dưới chân núi, treo mấy trăm năm rồi? Ta thấy rất có khí thế, có tin ta đập cho ngươi thấy hay không?"

Lão đạo sĩ cười ha ha, dưới hai tay rủ xuống, không gió mà bay chậm rãi yên tĩnh, cũng không đáp lại lời nhục mạ của nữ tử ương ngạnh kia, quay đầu mắt nhìn Thế tử điện hạ.

Từ Phượng Niên lập tức đáp trả, cười xấu xa nói: "U, chim sẻ muội muội, cái miệng nhỏ này khẩu khí thật lớn, ta thích, muốn đập miếu thờ? Còn phải hỏi qua tướng công tương lai của ngươi có đáp ứng hay không chứ.

Tên cô hồn dã quỷ của Đông Việt thâm cười khổ, mồm miệng của tên Lương Vương thế tử, sắc bén có thể so được với lưỡi đao. Từ què sao làm có thể dạy ra một nhi tử vô lương không biết kiêng ky thế này? Là lỗ tai không tốt, mới không nghe thấy hai chữ "bổn cung”? Hay là ra vẻ giả điếc, thật sự cho rằng trên đời này không có ai có thể làm đối đầu Đại Trụ quốc?

Bên ngoài một trăm nỏ thủ của Phượng Tự Doanh đã bỏ ngựa vào vị trí của mình, thân hình mạnh mã xuyên qua rừng trúc, chỉ chờ Thế tử Điện hạ ra lệnh, thi sẽ bắn ba người thành con nhím. Cả thế gian đều biết Bắc Lương thiết ky, chỉ nhận đại kỳ chữ Từ. Bắc Lương kiêu tướng, chỉ nhận Hổ phù Lương Vương.

Hoàng đế ở xa, huống chỉ thiên tử trên long ỷ dường như cũng rất tín nhiệm đối vị Vương gia khác họ này, mấy năm trước còn có ý gả Tùy Châu công chúa cho trưởng tử của Đại Trụ quốc, phải biết ngay cả bên kinh thành cũng lưu truyền rất nhiều tin đồn không hay về Thế tử Điện hạ.

(chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ)
Bình Luận (0)
Comment