Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 55 - Chương 55: (2)

Chương 55: (2) Chương 55: (2)Chương 55: (2)

Từ Phượng Niên đã quá quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng nhận ra điệu bộ của kẻ có cuộc sống xa hoa, liếc mắt thì liên có thể nhận ra mức độ giàu có của bản thân và gia đình kẻ đó, tiểu tử này trên thân mang trang phục nước Thục đan bằng kim thêu thủ công cực kỳ tinh xảo, đây là loại đồ hiếm có có tiên cũng không mua được, còn nữa, trên tay hắn đang xoa xoa hai viên dạ minh châu, chất liệu tuyệt hảo, được khen là long châu mắt phượng, cái nào cũng là nhất đẳng thượng phẩm, góp thành một cặp thì khó hơn thêm khó, ngang ngửa với cống phẩm.

Công tử ca vẻ mặt ngạo mạn kiêu căng đứng cạnh hai tên nam tử trung niên, một vị eo lớn mười vây* hình thể to lớn hung hãn, đúng chuẩn cằm yến râu hùm, đầu báo mắt vòng, nếu theo lời bình của Từ Phượng Niên chính là thằng cha này dáng dấp có thể dùng để trấn quỷ trừ tà, bên hông đại hán treo song đao phong cách cổ xưa, một dài một ngắn, hắn đứng xa hơn một chút.

Một vị khác là nam tử âm trầm mặt trắng không râu thì đứng gần vị công tử ca hơn, có hơi khom lưng, đứng chắp tay, mặc một bộ bạch sam tinh khiết, tạo cho người ta ấn tượng âm lãnh như rắn cạp nong.

Khương Nê đứng giữa vườn rau hai mắt đỏ hồng, nhìn chằm chằm ba người này, bờ môi bị cắn ứa máu. Trên gương mặt tỉnh xảo lưu lại một vết đỏ hình năm ngón tay, sưng đỏ một mảng. Vườn rau nàng tỉ mỉ chăm sóc đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, giá gỗ bị lật ngược lại, mâm non đứt đoạn, gần như bị lật cả rễ lên.

Thế tử điện hạ chỉ là hảo tâm tưới nước bón phân còn bị Khương Nê truy sát đuổi giết, vườn rau bị phá thành tình cảnh như vậy, chắc chắn nàng từng liều mạng, chẳng qua đối thủ người đông thế mạnh, cũng đều không phải loại người từ bi lương thiện, nàng đành phải chịu thua thiệt.

Có lẽ theo cách nhìn của Khương Nê, Bắc Lương Vương phủ là cái lồng chim hoa lệ thê lương, nhưng trừ Thế tử điện hạ nuôi chim, ai dám khoa tay múa chân đối với nàng? Chớ nói chỉ là tát nàng.

Từ Phượng Niên hai tay băng vải cầm đao mặt trầm như nước, chân trần trực tiếp đi vê phía ba người.

Khương Nê, bản thế tử khi dễ được, các ngươi khi dễ thì không được!

Mặc kệ cha mẹ của các ngươi là thần thánh phương nào!

Vị công tử ca phong độ nhẹ nhàng nghiêng đầu, trên chóp mũi có chút tàn nhang, gã liếc mắt nhìn Từ Phượng Niên đâm đầu đi tới, mặt lộ vẻ khinh miệt, khi ánh mắt chuyển đến Tú Đông đao trong tay trái của Từ Phượng Niên, chậm rãi thốt lên: "U, đao này đẹp mắt, thích thật, đi, đánh gãy hai tay của hắn, đao thuộc về ta."

Hán tử nghe vậy, nhìn về phía Từ Phượng Niên với ánh mắt lộ vẻ thương hại.

Từ đầu tới đuôi, Từ Phượng Niên chưa hề nói một chữ.

Cách vị tráng hán mười bước, đột nhiên vọt tới trước, Tú Đông đao ra khỏi vỏ, được ba bước thì bổ ra một đao cực kỳ dứt khoát, gào thét thành gió.

Vị hán tử kia vốn không có ý định xuất đao, con mắt như chuông đồng tách ra một tia sáng sắc bén, không thấy y rút đao như thế nào, bèn dung đoản đao giắt bên eo trái đón đỡ một đao sắc bén của Từ Phượng Niên.

Chuôi đoản đao quấn quanh sợi kim ngân, chế tác hoàn mỹ, là một thanh hảo đao chuyên bộ chiến.

Từ Phượng Niên bị cản đao phong, cũng không so đấu khí lực, dựa thế bắn ngược vẽ ra đường vòng cung lớn kinh diễm, thân hình theo đó mà xoay, chém ra đao thứ hai.

Đại hán cao lớn lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng thu liễm tâm tư khinh địch, chân phải lùi ra sau nửa bước, cánh tay trái vung mạnh ra một đại xa luân, từ trên cao chém xuống, lại không phải là thủ thế, mà là muốn mươn thần lực trời sinh bẻ gấy nghiền nát, quét tiểu tử dùng đao trước mắt ra xa, không cầm đao lên được nữa.

Từ Phượng Niên đã được lão Khôi tóc trắng dạy khi nào nên tích luỹ sức mạnh khi nào thu hồi sức mạnh, né tránh lưỡi đao, đột nhiên tung ra ba phần lực đạo nãy giờ che giấu, tốc độ gần như cùng lúc đại hán rút song đao, trong điện quang hỏa thạch, tránh khỏi nhát chém hung hãn của đại hán.

Từ Phượng Niên vô tình hay cố ý dung nhập bộ quyền pháp của tên cưỡi trâu vào đao pháp, thân thể như con quay, một vòng sau đó tiếp một vòng, tốc độ không giảm trái lại còn tăng, kết hợp với Cổn đao thuật tự ngộ, quả thực chính là không chút kẻ hở, ngay khi nguy cơ đập vào mặt bộc phát ra cảnh giới trước đó chưa từng đạt tới, chân chính làm được liên tục không dứt, Từ Phượng Niên thở nhẹ vững chắc, thế cho nên đòn thứ hai của Tú Đông vung ra khí thế hơn hẳn đòn thứ nhất.

Hán tử ra chiêu thất bại thì rất kinh ngạc, tiểu tử này không biết chết sống, đơn đao quỷ dị, góc độ xảo trá, trong thế hệ đồng lứa xem như rất khá rồi, đáng tiếc phần này thiên phú.

Dù y đang cực kỳ bực bội vẫn không rút thanh trường đao bên tay phải, đoản đao tay trái lại bắt đầu không lưu lại dư địa, cổ tay bỗng dưng kẽo kẹt rung động, đột ngột xuất hiện thân đao móc nghiêng hướng về phía trước, như câu ra một con cá kình khổng lồ trên biển Đông Hải, đột nhiên đánh trúng lưỡi đao sáng dị thường của Tú Đông.

Từ Phượng Niên bỗng dưng nghĩ đến câu nhất vũ bất gia dăng trùng bất lạc*, vô thức dồn toàn lực lui trở về, dưới chân giãm ra một chuỗi hình vòng cung lộn xộn nhỏ bé, cuối cùng ổn định thân hình.

Nuốt ngực một ngụm máu tươi xuống bụng, Tú Đông đao trong tay không chút run rẩy.

Tráng hán cầm song đao cũng không vội vàng truy kích, đứng im bất động.

Vị công tử ca buông lời muốn đánh gãy hai tay của Từ Phượng Niên thì thâm gì với nam tử không râu bên cạnh.

Từ Phượng Niên xé toạc miếng vải bên cánh tay phải, Tú Đông xoay từ trái qua phải, chỉ nhìn chằm chằm thanh đoản đao trong tay đại hán chắc nặng bằng 3 lần Khương Nê, tặc lưỡi nói: "Hảo đao, vốn cho rằng Đông Việt vừa vong quốc, Ngật Đảng đao chỉ cung cấp cho con cháu hoàng thất quý tộc Đông Việt đeo đều đã bị tịch thu vào quốc khố, đại đao tên Ngật Đảng Man Đao, tiểu đao tên Ngật Đảng Cẩm Đao, chưa từng nghĩ còn có thể nhìn thấy bộ mặt thật của 'giai nhân ở nơi này."

Tráng hán đeo Man Cẩm song đao bên hông lộ vẻ kinh ngạc, giật giật khóe miệng, nói: "Nhãn lực không tệ."

Từ Phượng Niên vờ ngây thơ nói: "Vậy ra ngươi là hoàng tộc của Đông Việt vong quốc? Thật tốt cho môt con chó nhà có tang, sao lại chạy đến núi Võ Đang cắn người thế này?"

Tráng hán bị sỉ nhục cũng không tức giận, công phu tĩnh khí tu dưỡng siêu quần bạt tụy như đao pháp, chỉ không chút cảm xúc bình thản nói: "Cho ngươi thời gian nghỉ ngơi mười hơi thở, đủ không?"

Từ Phượng Niên tay phải nắm Tú Đông, cũng không nói chuyện.

Vị công tử ca có chóp mũi đầy tàn nhang không nhịn được nói: "Lải nhải với hắn làm gì, ta chỉ cần đao, chặt hai tay của người này mặc gã sống hay chết, phó thác cho trời!"

Ngoài dự đoán của mọi người, Từ Phượng Niên dùng tay trái đây máu nhấc đao lên, nhưng đối thủ có song đao, đơn đao đối địch có thiệt thòi không?

Nhìn thấy tình hình này tên vong quốc Đông Việt bèn cười lạnh.

Từ Phượng Niên lại lần nữa không muốn sống vọt tới, cổn đao như tuyết cầu, thành tựu nửa năm luyện đao, phát huy vô cùng sâu sắc, cô hồn dã quỷ còn sót lại của Đông Việt dễ dàng phá vỡ từng chiêu thức không ra gì của Từ Phượng Niên, gã có chủ tâm muốn chờ khí cơ của Từ Phượng Niên không thể không chuyển hoán tung đòn sát thủ trong nháy mắt, loại tra tấn như đao kề cổ, lại không cho phép người bị kề đao lấy hơi.

Ngay khi đan điền của Từ Phượng Niên kiệt quệ, ngạnh kháng một chiêu chém xéo của đối thủ, đồng thời ném bỏ vỏ kiếm bên tay trái như ngựa thần lướt gió tung mây, bắn nhanh như một mũi tên, xuyên thẳng lồng ngực của tên công tử ca, đao khách Đông Việt nheo mắt, làm trái với tối ky trong chiến đấu quay đầu lại, để tìm hiểu xem liệu cú ném chết tiệt đó có gây ra hậu quả gì mà gã không thể chịu được hay không.

Đây vốn là cơ hội tốt nhất cho Từ Phượng Niên đả thương địch thủ, nhưng khi liếc thấy tay phải khẽ nhúc nhích của đại hán, Từ Phượng Niên thầm biết không ổn, cố kiềm chế xung động thừa cơ xuất đao, lui lui nữa, quả nhiên, cô hồn Đông Việt đồng thời quay đầu, Ngật Đảng Man Đao đã ra khỏi vỏ, bãi bùn đất trước người Từ Phượng Niên bị chẻ ra một khe sâu gần hai thước.

Nhìn thấy mà giật mình.

Từ Phượng Niên tranh thủ điều chỉnh khí cơ, mong chờ nhìn về phía vỏ đao Tú Đông.

Chỉ thấy nam tử mặc bạch sam tinh khiết vung ngang tay ra, nhẹ nhàng nắm vỏ đao Tú Đông.

Công tử ca kia hoàn toàn không để ý đến nguy cơ, vẫn phong độ Đại tướng trời sinh, cười ha ha nói: "Tên công tử bột nhà ngươi, mới có chút tài mọn, đã muốn giết ta? Cũng không sợ làm trò hề cho cao thủ, biết hai người trước mắt ngươi là ai chăng? !"

Từ Phượng Niên thấy đao khách Đông Việt không có ý định động đao, rốt cục Thế tử điện hạ có cơ hội quan sát tÌ mỉ vị công tử ca mũi tàn nhang kia, trong lòng lập tức hiểu rõ, mỉm cười nói: "Tiểu nương tử, ngươi cứ nói một chút coi, xem có thể hù dọa ta hay không."

Công tử ca đỏ bừng cả mặt, giơ chân đá nam tử trung niên bận sam y tinh khiết đứng bên cạnh, thét to: "Giết hắn!"

Nam tử rốt cục mở kim khẩu, giọng nói bén nhọn chói tai, không âm không dương: "Muốn chết."

Không thấy động tác của hắn, chỉ thấy vỏ thanh Tú Đông đao cứ như sấm sét bắn về phía cổ của Từ Phượng Niên.

Tên đao khách Đông Việt đang đứng trước mặt Từ Phượng Niên điểm mũi chân một cái, tránh qua một bên.

Nếu không tránh, gã sẽ bị xuyên thủng một cái lỗ lớn.

Từ Phượng Niên nhắm mắt lại, không phải nhận mệnh, mà là cược mệnh.

Gió đột nhiên bùng lên, trăm ngàn bụi trúc xanh thẳng tắp trong rừng trúc bên cạnh Thế tử điện hạ, vậy mà đồng loạt uốn lượn hướng về phía mọi người, hình thành trạng thái triều bái, giống như 81 phong triều đại đỉnh, dường như thiên cơ đều bị dẫn dắt.

Một vị lão đạo sĩ phiêu nhiên xuất hiện, phong thái thân tiên không cách nào hình dung.

Lão tiện tay "Mò lên" vỏ đao, đứng vững sau đó để xuống, vừa vặn cho Tú Đông đao trong tay của Từ Phượng Niên vào vỏ.

Lão đạo sĩ đột nhiên đứng yên bên cạnh Từ Phượng Niên.

Cái kẻ hoá trang công tử lại bị Từ Phượng Niên nhìn thấu thân phận nữ nhân lại đá về phía tên nam tử ném vỏ kiếm, mắng: "Đồ vô dụng! Giết, giết hết cho bổn cung!"

Vị sư thúc tổ trốn ở trong rừng trúc cảm khái nói: "Quả thật không thể xuống núi, nữ tử dưới núi đều là cọp cái.

*vây: độ dài của vòng khép kín hai ngón tay cái với hai ngón tay trỏ nối giáp nhau

* nhất vũ bất gia dăng trùng bất lạc: để mô tả sự nhẹ nhàng của Thái Cực Quyền, vốn đã đạt đến độ nhạy rất cao, có thể phản ứng ngay lập tức với bất kỳ thay đổi nhỏ nào. độ nhạy của Thái Cực Quyền của anh ta siêu cao, giống như lắp ăng-ten, đến mức chỉ mình mình biết người khác, không thể để người khác biết mình""Biết" ở đây nghĩa là tay đẩy Thái Cực Quyền cảm nhận và dự đoán được ý đồ tấn công và phòng thủ của đối phương thông qua việc tiếp xúc với tay hoặc các bộ phận khác trên cơ thể
Bình Luận (0)
Comment