Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 580 - Chương 229: Tiên Nhân Phủ Đỉnh Ta (3)

Chương 229: Tiên nhân phủ đỉnh ta (3) Chương 229: Tiên nhân phủ đỉnh ta (3)Chương 229: Tiên nhân phủ đỉnh ta (3)

Nữ tử đứng ở dưới tán cây hòe long trảo hiếm thấy ở cảnh nội Bắc Mãng, ánh chiều tà nhàn nhạt, cây hòe dù già cỗi, nhưng cành lá cũng khá rậm rạp, tôn lên dáng vóc duyên dáng yêu kiều của nữ tử, không dính tục khí, đáng tiếc Từ Phượng Niên sớm đã không phải thế tử trẻ tuổi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, đối với chuyện này cũng chỉ tiếc hận một đóa hoa đẹp bị heo ăn mất, hắn cũng không ưa tên công tử ca ăn nói lung tung kia, nhưng không có nghĩa hắn sẽ đứng ra, cứu nàng trong "Nước sôi lửa bỏng”, thế gian có rất nhiều nữ tử, cam tâm tình nguyện bị nam tử có gương mặt đẹp hoặc tài tình xuất chúng dùng những lời ong bướm lừa gạt đi thời gian quý báu.

Từ Phượng Niên thấy nàng không nói lời nào, chủ động mở miệng, tránh để nàng xấu hổ, cười nói: "Xin hỏi phương danh của tiểu thư."

Đây là điều mà hắn học được từ Ôn Hoa, cái tên luôn mang theo kiếm gỗ không có chút học vấn nào, cũng không biết học được mấy câu tán gái này từ đâu, mỗi lần gặp cô nương mà hắn thích, đều mặt dày nói câu "Tiểu thư phương danh là gì, nhà ở nơi nào". Trước đây cùng nhau du lịch, Ôn Hoa nói những lời này không dưới mấy chục lần, lần trước gặp nhau, Ôn Hoa nói rất thích một nữ tử, Từ Phượng Niên cũng không biết thật hay giả.

Nữ tử hơi xấu hổ, còn nhẹ giọng nói: "Lục Trầm."

Từ Phượng Niên thầm hiểu rõ, chắc chắn là di dân Xuân, năm đó Ly Dương vương triều nhất thống thiên hạ, được sĩ tử Trung Nguyên đau lòng gọi là Thần Châu Lục Trầm, chỉ cần là họ Lục, sau này chạy sang phương bắc, ở nam triều Bắc Mãng, nói không chừng trong mười người có thể tìm ra được hai ba người tên là Lục Trầm, nhưng nữ tử là Lục Trầm, vẫn tương đối hiếm. Từ Phượng Niên nhìn thấy nam tử đi cùng với nàng cùng một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt đi ra khỏi đại điện, bèn đứng lên, cõng lên rương sách, đi về hướng cửa chính. Nơi đây đạo và phật cùng nhận nhang đèn, ở Ly Dương vương triều chắc chắn bị cho là hành vi tà đạo quái gở, phong tục Bắc Mãng, nhìn là hiểu rất khác với Trung Nguyên. Lúc Từ Phượng Niên rời viện, nhớ tới chuyện hay trên giang hồ, cọp bệnh Dương thái tuế đi đến Long Hổ Sơn thuyết pháp cùng đệ nhất nhân Tề Huyền Trinh đạo thống trăm năm, trên liên hoa đỉnh Tề Huyền Trinh phủ đỉnh Dương thái tuế, Trảm Ma đài sập đi phân nửa. Đều nói tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc được trường sinh. Có thể thấy được lúc còn trẻ Dương thái tuế tính khí tương đối tệ hại, mất đi cơ hội có thể trở thành bạn bè hiểu nhau cả đời cùng Từ Kiêu.

Mà Tề Huyền Trinh danh tiếng có một không hai, lại xem như là kiếp trước của tên cưỡi trâu.

'Từ Phượng Niên vô thức vươn tay xoa xoa.

Đi thẳng về phía trước, không ngừng xoa tay. Tương tự như tình huống khi Hồng Tẩy Tượng truyền thụ Cơ Nghi Thời ở trên Võ Đang sơn, tình hình rất giống. Tiên nhân phủ đỉnh.

Trên con đường bắc tiến, vô tình gặp được bách tính của châu Tây Hà, Từ Phượng Niên nghe được rất nhiều làn điệu cao, vận luật khác hản với sênh ca của vùng Trung Nguyên, ngôn ngữ chất phác được khiến lòng người run rẩy, có gái có chồng dặn dò, có tiểu nương mong gả, có hán tử đập đá, có đứa trẻ khóc nức nở, thông thường lúc này Từ Phượng Niên đều sẽ dừng bước lại, từ xa lắng nghe loại âm thanh dân ca rừng núi lan dương tảng tử hồi ngưu thanh, cho đến khi nhạc dừng mới lần nữa lên đường bắc tiến, đi không vội, bởi vì hắn cần tranh thủ thời gian để đến kịp châu Bảo Bình thành Đả Nga là được, đi sớm, càng sớm gặp phải ma đầu Lạc Dương, nói không chừng sẽ có phong ba không ngờ, ngược lại là tai họa.

Đoạn đường này, Từ Phượng Niên đi trên một con đường núi gồ ghề, nửa tuần sau có một lần còn gặp được đôi nam nữ trẻ tuổi cưỡi ngựa du ngoạn, sau khi rời khỏi Ngô gia di chỉ, bọn họ thay trang phục gọn gàng, nam tử đeo đao trông rất phong lưu phóng khoáng, nữ tử mang kiếm tăng thêm vài phần khí chất oai hùng, Từ Phượng Niên vào Bắc Mãng, đã đột phá một tầng tu vi, nhân sĩ trên giang hồ đều ước mơ Kim Cương sơ cảnh, đủ để có thể cao ngạo, điều tra khí cơ của tên thanh niên du hiệp kia, đại khái có thể xác định gã ở ngưỡng nhị phẩm tam phẩm, với tuổi tác của công tử ca mà nói, quả thật là nhân tài trẻ tuổi, dù gặp phải một đám mã tặc có khoảng năm mươi tên, cũng có thể tự bảo vệ mình, đây cũng là nguyên nhân gã dám mang theo một nữ tử nhàn nhã du ngoạn cao nguyên hoàng thổ, Bắc Mãng dù loạn, cũng không đến mức dù ai đến đó cũng đều phơi thây nơi hoang dã. Theo Từ Phượng Niên thấy, Bắc Mãng càng ngày càng tương tự thời kỳ Xuân Thu, sĩ tử thư sinh dần dần quật khởi nắm quyền, sau khi có nhiều quy củ, không phải tất cả mọi người đều có tư cách đánh nhau gây chuyện.

Khi đi về phương bắc, không phải rút ra Xuân Thu kiếm khí Cổn Long Bích, mà là tiên nhân tay không phủ đại đỉnh, cũng không cảm thấy quá cô đơn.
Bình Luận (0)
Comment