Chuong 228: (2)
Chuong 228: (2)Chuong 228: (2)
Tu Phượng Niên xa xa nhìn thấy bọn họ thắp hương bái thiên trước một cái lò, vì không để người ta chán ghét, lập tức ngồi ở trên bậc thang, tháo xuống rương sách, định nghỉ ngơi chốc lát, bởi vì lão già bán bí kíp nghèo khó thiếu răng cửa, làm cho hắn bỗng dưng nhớ tới Tây Thục lão Hoàng, tình cờ lão kiếm khách ghét nhất giảng đạo lý đã dạy cho Từ Phượng Niên nhiều đạo lý mộc mạc nhất, đây có lẽ là do đạo lý luôn nằm ở nơi bình dị và im lặng. Hắn nhớ trên đường quay về Bắc Lương, sau khi ly biệt Ôn Hoa, trước khi gặp Bạch Hồ Nhi Kiểm, hai người không còn đi đường chật vật như năm đó, nghèo vẫn hoàn nghèo, nhưng sau khi quen thuộc quy củ, dù cho không cần lão Hoàng hỗ trợ, Từ Phượng Niên cũng có thể tự lực trộm khoai lang bện giầy rơm, không chết đói không bị lạnh, khi đó vừa hay thấy được 1 vụ tranh đoạt bí kíp dẫn tới án mạng ở xa xa, bí kíp rất bình thường, tam lưu cũng không xứng, nhưng vẫn khiến cho năm sáu người chết.
"Lão Hoàng, hoá ra bí kíp được yêu chuộng ở trên giang hồ như vậy, Thính Triều Đình của nhà ta có tới mấy vạn bản, hay là hôm nào mang đi bán? Cứ coi như đó là chuyện tốt, có được không? Cả tòa giang hồ chắc đều mang ơn ta nhỉ, được rất nhiều nữ hiệp xinh đẹp tươi trẻ nhìn trộm ta, nghĩ thôi đã thấy khoái rồi."
"Công tử, cũng không thể làm như vậy. Người khác thì ta không biết, nếu lão Hoàng ta lúc còn trẻ nghe được tặng bí kíp, cũng sẽ bỏ phí võ thuật, kết quả là trên giang hồ không còn mấy người chịu tập trung luyện võ."
"Lão Hoàng ngươi ngoại trừ chăn ngựa, có võ thuật cái rắm. Hơn nữa ngươi cũng biết được mấy chữ, cho ngươi bao nhiêu bí kíp cũng vô dụng, ngươi không biết chữ, chữ không biết ngươi."
"Ta từng là thợ rèn, công tử có đều còn chưa biết, lúc ta vừa hai mươi tuổi, vẫn còn răng cửa, lão Hoàng ta đây cũng là trai đẹp nổi danh trong chu vi mười dặm đỉnh, ít nhất là đẹp trai nhất trong đám thợ rèn. Còn có tiểu nương tử len lén tặng rượu vàng cho ta, dáng ả không ngon lắm, nhưng mông khá căng. Lúc ta rời nhà còn không nỡ uống, chôn ở trong hậu viện, nghĩ khi nào về với ông bà, lại đào ra, chắc chắn rất thơm!"
"Chỉ có một vò thôi sao?"
"Nàng cũng chỉ là con gái của gia đình giàu có bình thường, cho dù năm đó ả nhớ thương nhan sắc của ta, cũng tặng không được nhiều."
"Với dáng vẻ này của ngươi, lúc còn trẻ cũng từng đẹp trai sao? Vậy ta chẳng phải là đẹp trai nhất trên đời sao?" "Thì đó, không so được ta với công tử. Nếu công tử có ở đó, bình rượu đó chắc chắn không thuộc về lão Hoàng." "Được, đừng nhắc đến rượu nữa, cổ họng chúng ta sắp bốc cháy rồi, chết khát mất."
"Ta hiểu."
"À đúng rồi, lão Hoàng, ngươi rời nhà đã bao nhiêu năm, rượu vàng còn uống được chứ?"
"Ta không nhớ mình rời nhà đã bao nhiêu năm, chắc vẫn còn uống được. Rượu vàng này tồn tại được rất lâu, khác với rượu nho mà công tử uống trong chén ngọc lưu ly, nếu như công tử có cơ hội đi đến nhà ta, bảo đảm uống được một bữa ngon."
"Ai, lại nói rượu nữa, buồn miệng không đi nổi. Đằng trước có khói bếp, hai ta đi xin miếng nước uống, quy củ cũ, mở cửa là đại lão gia, ngươi mở miệng xin, là nữ nhân, ta tới."
"Được!"
"Nè, lão Hoàng, gia sản của ngươi cũng chỉ còn lại bình rượu, thật cam lòng chia cho ta uống phân nửa?"
"Có gì không bỏ được chứ? Công tử cảm thấy uống ngon, cho công tử cả là được."
"Đổi thành ta, khẳng định không bỏ được. Nhiều lắm phân ngươi phân nửa."
"Công tử là người thành thật, ta thích."
"Cút cút, nếu như ngươi là tiếu tiểu nương, ta cũng thích ngươi."
"Ai, đáng tiếc ta không lấy vợ, nếu có thể có một đứa con gái thì tốt rồi."
"Ngươi bớt tưởng tượng mấy chuyện ghê tởm đó, lão Hoàng ngươi khỏi cần nghĩ đến chuyện này nữa. Đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn ta."
Lần đó người mở cửa là một vị phu nhân định ra ngoài làm việc, là Từ Phượng Niên tới cửa xin hai chén nước lạnh, đến nay hắn vẫn còn nhớ, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn lại, lão Hoàng ngồi cham hổm ở một bên, tươi cười như đười ươi, vẫn thiếu răng cửa, rất tức cười. Lúc uống nước, lão Hoàng vẫn không quên nhắc lại chuyện có một cô con gái thì tốt biết bao nhiêu. "Lão Hoàng, nếu ngươi có con gái, ta sẽ cưới ngay."
Chẳng qua lời như này, giống như trong vương phủ không có rượu vàng để uống, không thể nói khỏi miệng.
Từ Phượng Niên ngồi ở trên bậc thang suy nghĩ xuất thần, cô gái kia chẳng biết tại sao nhìn thấy thân ảnh của hắn, thừa dịp công tử ca tiêu sái đi đến đạo quan bàn chuyện trường sinh với một vị lão chân nhân, sau một lúc do dự, nàng đơn độc bước đến, đứng ở dưới bậc thang, mỉm cười dịu dàng.
Đối với khám phá thiên địa khí cơ, Từ Phượng Niên đã hầu như đạt tới Kim Cương võ phu hoá cảnh, chẳng làm làm như không thấy nàng mà thôi. Nữ tử không vội lên tiếng, dường như đang chọn lựa từ ngữ, nữ tử đến gần nam tử, chung quy là có chút không thích hợp, nhất là đối với con em di dân nam triều mà nói, đại đa số tập tục của vùng Trung Nguyên đều truyền thừa giống nhau.