Chuong 232:
Chuong 232:Chuong 232:
Loại thủ đoạn này, so với dùng thương mâu nhấc bổng thi thể lên, còn độc ác đáng sợ hơn, là biện pháp từ trong quân ngũ tại biên cảnh Bắc Mãng nghĩ ra, không biết có bao nhiêu tù binh của Ly Dương vương triều đều chết vì ngũ mã phanh thây, duy nhất không được hoàn mỹ chính là bên Bắc Lương quân yêu thích tử chiến đến cùng, chiến dịch qua đi, người sống sót không nhiều, huống hồ rất nhiều nhiều trận chiến quy mô nhỏ mà không có dấu hiệu nào, thường thường phát sinh giao tranh giữa du nỏ thủ (vừa cưỡi ngựa vừa bắn nỏ) và mã lan tử (dùng dây có thòng lòng quăng trói đầu ngựa) tinh nhuệ nhất của hai quân, Bắc Lương quân luôn chiếm ưu thế, cho nên một gã tù binh Bắc Lương bị bắt, ở Bắc Mãng vương đình là thứ tốt còn đáng giá hơn bất cứ cô gái tuyệt đẹp nào, bình thường có thể bán với mức giá trên trời, giống như vị thành mục Đào Tiềm Trĩ tại thành Lưu Hạ, mỗi ngày giết một binh sĩ Bắc Lương, hành vi cỡ này để cho quan to hiển quý Bắc Mãng nhìn thấy, vậy thứ giết không phải người, mà là rất rất nhiều vàng ròng!
Bắc Mãng còn có Luật, trên chiến trường giết binh sĩ Bắc Lương, sau khi xuất ngũ có thể miễn một tội lớn.
Trong lúc nam tử sắp bị kéo toạc, có năm người gần như trong nháy mắt đột tử, cũng không nhìn thấy vết thương rõ ràng, bỗng dưng ngã ngựa ngựa, chết ngay lập tức, vài tên mã tặc đầu lĩnh có tư cách mặc lân giáp đánh bạo xích lại gần nhìn lên, chỉ thấy giữa trán xuất hiện lỗ nhỏ bé xuyên thấu, cứ như bị vật nhỏ sắc bén đâm ra lỗ thủng, không nói rõ được cũng không tả rõ được, người Bắc Mãng chẳng phân giàu nghèo, đều tin phật tin số mệnh, nhưng lúc bình thường lại thành kính tin phật, lúc giết người vẫn nghiêm túc, nhưng khi tai họa trước mắt, hạng người cùng hung cực ác cũng chửi thầm, sợ sẽ thật sự chọc giận những Nê Bồ Tát Phật lão gia dáng vẻ trang nghiêm này, lúc này năm người chết rất quái dị, vượt quá tưởng tượng, mặc dù không phải là có người âm thầm quấy phá, đối phó một thế tử nam triều chết mất hai mươi mấy người, thực sự không chịu nổi tổn hao như vậy. Mã tặc lập tức tung người xuống ngựa, một đầu lĩnh mặc Ngư Lân Giáp tâm tư cẩn thận muốn len lén dùng đao chém chết nam tử cùng nữ nhân, không để lại hậu hoạn, lập tức bị một vật đâm vào giữa trán, chảy ra một tia máu không dễ dàng phát giác, kể từ đó, không còn mã phỉ nào dám ra tay, trong nháy mắt chạy không còn một mống, người ngựa gộp chung vào thành sáu cái chân, chạy nhanh còn hơn thỏ.
Nữ tử nam triều tên Lục Trầm không biết duyên cớ, ngẩn ngơ khoảnh khắc, mới biết được sống sót sau tai nạn, khóc lóc đứng dậy, chạy tới bên cạnh tên công tử ca trẻ tuổi thế giao kia, khó dọc tháo ra xích sắt, nhất là cái trói ở cổ, máu thịt be bét, trông rất ghê sợ, nàng chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau rồi, nàng kiềm nén tiếng khóc, ngồi xếp bằng ở bên cạnh gã, kéo xuống ống tay áo, băng bó mấy vết thương rõ ràng, nữ tử thực sự làm từ nước, nước mắt chảy không ngừng, nhẹ nhàng gọi tên của gã, Chủng Quế, lần này đến lần khác, rất sợ gã chết ở chỗ này, nàng cũng không còn dũng khí sống một mình. Đường về tới mấy ngàn dặm, nàng một cô gái yếu đuối nâng kiếm không quen thuộc bằng cầm tú hoa châm, làm sao trở về được? Hơn nữa gã chết rồi, nàng sống còn lạc thú gi?
Công tử ca may mắn từ Quỷ Môn Quan tẩu trở về dương gian chậm rãi hít một hơi, sau đó nặng dọc thở ra, kéo ra một khuôn mặt tươi cười, khó dọc nói: 'Không chết được."
Thu hồi phi kiếm sương mai, Từ Phượng Niên vốn định cứ vậy rời đi, nhưng trông thấy xa xa có một tên mã tặc chưa từ bỏ ý định quan sát từ xa, chỉ đành ở lại đây, bảo đảm tiễn Phật tiễn đến tây thiên. lần thứ hai Ngự kiếm ra khỏi tay áo, đâm về phía tên mã tặc xui xẻo kia, dán sát mặt đất lắng nghe, tên mã tặc rốt cục từ bỏ chạy trốn, Từ Phượng Niên lặng lẽ đứng lên, cõng rương sách muốn bỏ đi, coi như chính mình tình cờ gặp gỡ hành hiệp trượng nghĩa một lần, không hy vọng xa vời cô gái kia lấy thân báo đáp, lại càng không hy vọng xa vời tên thế gia tử kia cúi đầu bái phục, loại xưng huynh nói đệ này, thực sự quá vớ vẩn không đáng phải cân nhắc.
Móc móc, móc ra mấy quả táo cuối cùng, sau đó ném vào trong miệng, nhìn thấy tên kiếm sĩ kia không còn ra vẻ phóng khoáng nữa được nữ tử dìu lên, vẫn ngã ngồi trên mặt đất, máu chảy không ngừng, nhưng nữ tử không biết trị liệu ngoại thương, cũng đành bất lực, chỉ biết nghẹn ngào nức nở, nam tử có tương lai rộng mở đương nhiên cũng không muốn chết ở chốn rừng núi hoang vắng, chẳng qua kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, ngồi trơ tại chỗ, khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ, không biết là do đau đớn thể xác hay là do tiếc thương cho số phận, nữ tử càng nhìn càng đau lòng gần chết, nàng rất hổ thẹn, hối hận dọc đường mấy lần gã cố dụ mình lên giường đều từ chối vì rụt rè, sớm biết như vậy, cứ trao thân thể trong trắng cho gã.