Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 584 - Chương 233: Nữ Tử Chung Quế (4)

Chương 233: Nữ tử Chung Quế (4) Chương 233: Nữ tử Chung Quế (4)Chương 233: Nữ tử Chung Quế (4)

Tu Phượng Niên nhìn thấy tên nam tử kiêu căng kia bị đánh nhừ tử, sau một lúc hồi quang phản chiếu, tinh khí thần đều bắt đầu tan rã, xem ra nếu không chữa trị kịp thời thì chết chắc. Hắn nhíu mày, đành phải bước ra khỏi gò đất, để lộ bản than, còn phải giả vờ gặp chuyện bất bình, chạy về phía đôi nam nữ, cố lộ vẻ vô cùng sợ hãi và căng thẳng. Đôi mắt của công tử ca vốn đã đục ngầy, sau khi nhìn thấy Từ Phượng Niên lộ ra ánh sáng, sau khi không phát hiện sơ hở mới khôi phục vẻ mặt chết lặng, nhưng một tay nhẹ nhàng khoác lên xích sắt. Từ Phượng Niên ngồi xổm ở trước người bọn họ, tháo xuống rương sách, xoay người đưa lưng về phía đôi nam nữ đã sống sót qua đại nạn, nam tử dường như đang đấu tranh quyết liệt với suy nghĩ của mình, rốt cục có nên lấy xích sắt làm binh khí, đánh chết tên khách qua đường tốt bụng này không.

Từ Phượng Niên làm như thể hoàn toàn không biết gì cả, chỉ vội vã lấy ra một bình sứ mang từ thành Đôn Hoàng từ trong rương sách, bên trong chứa một loại dược cao đen như mực, loại dược cao có thể nối gân liền xương sinh thịt vô danh, cao như dầu trộn với nước, rất dính, miệng bình úp xuống, cũng không hề chảy mạnh ra, mà lại chảy xuống từ từ như giọt nước rơi trên lá sen, chậm rãi nhỏ giọt, tên con ông cháu cha vẫn thờ ơ, nhìn vết thương ở hai tay hai chân được nhỏ lên dược cao màu đen, lạnh thấu xương, cảm thấy rất thoải mái. Vì biết giá trị của dược cao, nên trong lòng gã càng thêm chấn động, tên xa lạ chỉ có thể móc ra mấy văn tiền mua bí kíp giả, làm sao có được bình dược cao đáng giá một trăm hai trăm lạng vàng?

Từ Phượng Niên dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, ngẩng đầu cười cười, biểu cảm thương tiếc, như thể đấu tranh tâm lý dữ dội lắm mới đưa ra được quyết định, giao bình sứ cho nữ tử tên là Lục Trầm, than thở: "Dược cao là bí phương tổ truyền, một bình có thể bán được rất nhiều bạc. Sớm trưa tối một ngày bôi lên ba lần, không tới nửa tuần, vị công tử này có thể khỏi hẳn, à phải rồi, ở bên Ngô gia kiếm mồ di chỉ chưa kịp báo tên của mình, tại hạ Từ Lãng, cũng là nhân sĩ nam triều, nhà ở thành Hồng Diệp ngõ Sư Tử"

Từ Phượng Niên dường như có chút do dự, nhỏ giọng nói: 'Không nói dược cao, chiếc bình sứ thiên cầu chính gốc được làm thủ công này cũng đáng chút bạc."

Lục Trầm cứ như nghe được một chuyện cười, cảm thấy như trút được gánh nặng, nàngnín khóc mỉm cười, lau đi nước mắt dính trên hai má, dịu dàng nói: "Ta và Chủng công tử sau khi trở về, nhất định đến thành Hồng Diệp tìm Từ công tử."

Nghe được ba chữ Chủng công tử tiết lộ thân phận của mình, trên mặt của Chủng Quế hiện lên vẻ lo lắng, nhưng ẩn giấu rất sâu, bàn tay vốn đã buông xích sắt lại âm thầm nắm chặt, cố gắng ra vẻ bình thản, một tay vuốt cổ để cầm máu, nhẹ giọng cười nói: "Đương nhiên phải cảm ơn đại ân cứu mạng của Từ công tử." Từ Phượng Niên vẫn diễn tốt vai một sĩ tử du học tầm thường khôn khéo ham tiền song không thông minh lắm, cười nói: 'Không dám nhận không dám nhận."

Nữ tử họ Lục tuy xuất thân đại tộc quan lại nam triều, nhưng trong nhà có mấy vị đại ca đảm đương trách nhiệm, không tới phiên nàng đích thân trải nghiệm gió mưa cuộc đời, suy nghĩ tương đối đơn thuần, nhận thức về âm mưu quỷ kế lòng người hiểm ác, hạn hẹp trong những lời đồn bị coi như đề tài cho những câu chuyện cười của bậc cha chú các huynh trưởng trong chốn nhà cao cửa rộng, cảm xúc nông cạn, đương nhiên không phát hiện được mấy lần thay đổi cảm xúc kín đáo của Chủng Quế, càng nhìn không ra Từ Phượng Niên không có dấu vết ngụy trang, đối với tử nữ thế tộc thế gia vọng tộc như nàng và Chủng Quế, tôn quý đến mức có thể trở thành thượng khách của Trì Tiết Lệnh châu Tây Hà, bình thường không cần để ý mưu đồ xấu xa của người bình thường, chẳng qua hôm nay gặp phải tai họa bất ngờ, mới khiến cho nàng cực kỳ nhớ ân cảm kích.

Từ Phượng Niên hỏi: "Có cần tại hạ hộ tống nhị vị hay không?”

Lục Trầm vốn định gật đầu bằng lòng, Chủng Quế lắc đầu nói: 'Không cần."

Phong phạm thanh cao của hào phiệt thế tử hiện giờ hiện rõ mồn một, Lục Trầm không biết khúc chiết trong đó, chỉ cho rằng Chủng Quế sĩ diện, nhìn ánh mắt kiên nghị của gã, kiên định với ý kiến mình, nàng cũng không tiện nói gì nữa.

Từ Phượng Niên thẹn đỏ mặt cười, lưu luyến liếc nhìn bình sứ trên tay Lục Trầm, lúc này mới đứng dậy cáo từ. Lục Trầm ngược lại có chút hảo cảm với tên người dưng thích ra vẻ ta đây này, so với sĩ tử nam triều chỉ biết nịnh bợ lại còn gàn dỡ, nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.

Nàng bỗng nhiên trợn to hai mắt, chỉ thấy nam tử cõng rương sách đột nhiên đứng lên xoay người, bỗng bị xích sắt kéo thẳng như độc xà đánh trúng sau lưng, bay ra ngoài, nằm gục xuống đất sau đó không còn nhúc nhích, hơn phân nửa là đã tắt thở bỏ mình, nàng quay đầu, đờ đẫn nhìn Chủng Quế, cực kỳ hoảng hốt.

Chủng Quế lạnh lùng nói: "Nàngcó thể nhìn thấy sự chật vật của bản công tử, về phần hắn, không có phần phúc khí này."

Lục Trầm che miệng, bỗng dưng muốn khóc. Chung Quế dường như cảm thấy mình nói chuyện quá mức cứng ngắc vô tình, bèn đổi sang giọng mềm mại chậm rãi, không để ý tới sau khi cố sức giết người khiến cho máu lại bắn ra, nhẹ nhàng nói: "Tên Từ Lãng này, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại hiện thân vào lúc ta và nàng gặp vận rủi, tám chín phần mười là phỉ nhân thông đồng với đám mã tặc này, có ý đồ thả dây dài câu cá lớn, Lục cô nương, nàng chỉ vừa ra đời, không biết giang hồ hiểm ác, những kẻ này liều mạng, hầu hết đều rất thủ đoạn, thủ pháp cao minh không thua đám quan trường hồ ly, lùi một bước nói, chúng ta thà rằng giết lầm, cũng không thể thả sai."

Chủng Quế thấy nàng vẫn còn sợ hãi, trong con ngươi như mặt hồ thu hiện rõ sự buồn bã, còn có một tia cảnh giác, bèn dịu dàng nói: "Nếu ta chết ở chỗ này, nàng làm sao bây giờ? Ta không nỡ chết, muốn chết cũng phải đưa nàng về nhà mới được."

Nước mắt của Lục Trầm bỗng nhiên chảy ra, nhào vào trong lòng của Chủng Quế, đối với sống chết của tên Từ lãng kia, nàng không còn cảm giác nặng nề khó chịu như lúc mới nhìn thấy nữa.

Trong thời điểm sinh tử, cùng chung hoạn nạn, nữ tử đã quen cuộc sống sung túc nhàn hạ có thể không thích cái loại tương cứu trong lúc hoạn nạn nhạt nhẽo này, nhưng có mấy người, chống lại nổi những lời lẽ khắc sâu vào tâm hồn trong tình trạng này của Chủng Quế? Nói lão, dễ dàng thuyết phục phụ nữ hơn những lời ngon dỗ ngọt. Chủng Quế ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, khóe miệng thì khẽ nhếch lên cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo.

Rõ ràng, vị con ông cháu cha ân đền oán trả này, võ công không tầm thường, bản lĩnh săn gái lừa tình cũng thâm hậu chả kém.

Nhưng hình ảnh ấm áp này, bị vài tiếng ho khan cắt đứt, ngay khi Chủng Quế vừa nhìn thấy Từ Lãng lập tức hiện rõ vẻ kinh sợ.
Bình Luận (0)
Comment