Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 585 - Chương 234: Nữ Tử Chủng Quế (5)

Chương 234: Nữ tử Chủng Quế (5) Chương 234: Nữ tử Chủng Quế (5)Chương 234: Nữ tử Chủng Quế (5)

Từ Phượng Niên đứng lên, vỗ vỗ ống tay áo, lẩm bẩm nói: "Làm người tốt thật mệt, thảo nào Bắc Mãng nhiều ma đầu”

Nhìn thấy nam tử cõng rương đeo kiếm không chút cảm xúc đi tới, Chủng Quế cố gượng cười, không còn dám hung hăng, giả vờ hổ thẹn, ấp úng nói: "Từ công tử chớ bận lòng, là Chủng mỗ hành sự đường đột, chẳng qua thân phận của Chủng Quế mẫn cảm, đi ra bên ngoài, tuyệt đối không dám xem thường."

Chủng Quế thấy đối phương vẻ mặt bình tĩnh, ngay cả biểu cảm châm chọc cũng không có, thầm biết không ổn, vội vã xin tha: "Ta tên là Chủng Quế, là con cháu Chủng gia nam triều, ta có thể bù đắp cho Từ công tử một phần đại phú quý, công tử có bản lĩnh trác tuyệt, có Chủng gia ta bồi dưỡng giúp đỡ, nhất định có thể lên như diều gặp gió"

Trong khi nói chuyện, Chủng Quế lại đưa tay cầm xích sắt.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Từ Phượng Niên tươi cười nhìn gã, "Nào, thử lại lần nữa xem có thể giết ta hay không."

Hiện giờ Chủng Quế ra tay cũng không được, buông tay cũng không được, từ lúc sinh ra khỏi bụng mẹ tới nay, nỗi nhục nhã lớn lao này, chỉ đỡ hơn tình cảnh bị ngũ ma phanh thây vừa rồi một chút.

Chủng Quế may mắn từ âm gian trở về dương gian, mà Lục Trầm lại từ dương gian rơi vào âm gian, ngồi thừ ra một góc, trái tim lạnh lẽo như rớt vào hầm băng.

Từ Phượng Niên xoay tròn một tay, đột ngột vỗ vào Quế đỉnh đầu của Chủng, cả người Chủng đồng loạt nổ tung, cứ như bị đại chuỳ đập thành bánh thịt, còn thê thảm hơn so với ngũ mã phanh thây.

Tiên nhân phủ đỉnh.

Cũng không chỉ có một tác dụng kết tóc nhận trường sinh.

Máu tươi bắn tung tóe khắp cơ thể của Lục Trầm, nhưng nàng chỉ ngây ngốc đờ ra, lạnh nhạt vô cảm.

Nàng đơn thuần, cũng không phải ngu xuẩn. Nhìn mầm biết cây, gần như là thiên phú của đại tộc tử nữ.

'Từ Phượng Niên lại vẽ tiếp một vòng tròn, để cho Lục Trầm cùng Chủng Quế làm một đôi uyên ương bỏ mạng cùng đi đến hoàng tuyền, nàng đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Ta muốn biết ngươi rốt cuộc có phải cùng phe với mã tặc hay không, van cầu ngươi, đừng gạt ta."

Từ Phượng Niên lắc đầu.

Nàng rốt cục trái tim nguội lạnh như tro tàn, bình tĩnh chờ đợi.

Từ Phượng Niên cũng không thương hương tiếc ngọc, vẫn dùng thức mở đầu tiên nhân phủ đỉnh, nhưng lại lần nữa bị quấy nhiễu, nàng thình lình khóc lóc thảm thương thành tiếng, "Ta không muốn chết!"

Từ Phượng Niên đi qua, đi được mấy bước, nàng bèn lếch ra sau mấy bước, Từ Phượng Niên không hề đi về phía trước, ngồi xổm người xuống, vươn tay, "Bình sứ trả ta."

Nàng cầm bình nhỏ ném đi, trong tình thế cấp bách, ném không chính xác, Từ Phượng Niên đưa tay chụp lấy, cầm vật trong tay, để lại vào rương sách.

Lục Trầm dường như trong nháy mắt bộc phát tất cả mưu mô thủ đoạn đã tích lũy hai mươi năm của mình, run run nói: "Từ công tử ngươi muốn như thế nào mới có thể không giết ta? Ta là đích tôn nữ của nam triều Giáp tự Lục gia, ta và Chủng Quế không giống nhau, không có bất kỳ hoài bão nào đáng kể, ta chỉ muốn được sống tốt, sau khi xuất giá giúp chồng dạy con, chỉ cần công tử không giết ta, chỉ cần không làm bẩn thân thể của ta, dù ta làm trâu làm ngựa cho ngươi thời gian nửa năm, cũng cam tâm tình nguyện, hơn nữa ta hứa, trở về Lục gia, tuyệt không nói về chuyện hôm nay nửa câu, chỉ nói Chủng Quế chết bởi trăm tên mã tặc."

Nhìn thấy tên thư sinh nam tử bộ kia nhếch miệng lên, mơ hồ có ý tứ châm chọc, Lục Trầm nhận ra sai lầm lập tức đổi lời: "Chỉ nói là Chủng Quế chết trong hành trình đến châu Tây Hà Trì Tiết Lệnh phủ đệ, ta không biết chuyện gì cả!"

Nói đến đây, đôi mắt như mặt hồ thu bắt đầu rung động, rạng ngời rực rỡ, hiện lên vẻ quả quyết, nàng cắn môi, chậm rãi nói: "Công tử không giết ta, ta sẽ nói đã từng cá nước thân mật cùng Chủng Quế, đến lúc đó nếu người Chủng gia không tin, để cho ma ma nghiệm thân, cũng tìm không được kẽ hở." Ẩn ý của nàng, chỉ cần là đàn ông liền hiểu, nàng sẵn sàng dùng tấm thân trong sạch để được sống.

Từ Phượng Niên phát ra tiếng tặc lưỡi, cảm khái thực sự là trời cao không cao quá lòng người.

Lục Trầm thấy hắn không có ý định giết người, đưa tay vuốt một lọn tóc đen xõa trên thái dương, tiếp tục nói: "Tiểu nữ tử cũng không dám hy vọng xa vời cùng công tử trở lại Lục gia, nhưng nếu công tử nắm nhược điểm trong tay, Lục gia ta có danh tiếng tốt tại nam triều, đương nhiên không cho phép vụ bê bối lớn như vậy lọt ra ngoà, cùng không muốn vì vậy chọc Chủng gia, không cần lo lắng ta không ngoan ngoãn phục tùng công tử, chỉ cần tác động xa xa, Lục Trầm sẵn lòng làm con rối để công tử giật dây, tin tưởng với thân thủ cùng tâm trí tài giỏi hơn người của công tử, nhất định có thể tìm được biện pháp lưỡng toàn có thể khống chế Lục Trầm lại không cần vào hiểm địa."

Tu Phượng Niên muốn móc táo ra ăn, lại phát hiện trong túi không còn gì cả, rụt tay lại cười nói: "Ngươi rất thông minh, sao lại ở bên cạnh tên đần con ông cháu cha Chủng Quế?"

Lục Trầm lại còn dám cười, tự cười chính mình nói: "Không phải Chủng Quế thế nào, mà là Chủng gia có nội tình mạnh hơn Lục gia. Bằng không con cháu của vợ lẽ, làm sao có thể môn đăng hộ đối với đích tôn nữ của Giáp tự." Từ Phượng Niên gật đầu, công nhận nữ tử, quả nhiên là một nữ tử có tuệ căn hào phiệt.

Lục Trầm trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, cắn răng nói: "Ngươi vẫn muốn giết ta!"

Từ Phượng Niên vừa mới có sát ý hiếu kỳ hỏi: "Trực giác của con gái?"

Nàng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không đúng?"

Không đợi Từ Phượng Niên có hành động, Lục Trầm đứng lên, giống như điên chạy về phía hắn, tự tìm đường chết, liên tục quyền đấm cước đá như điên, khóc nức nở đáng thương: "Tên khốn nhà ngươi, đại ma đầu, ta liều mạng với ngươi!"

Nàng lải nhải, mắng chửi người cũng như đánh người, lui tới cũng chỉ mấy kiểu như vậy, đều chẳng ra làm sao cả. Từ Phượng Niên tát thật mạnh khiến nàng văng ra ngoài, trực tiếp tỉnh mộng, nhìn nữ nhân điên bụm mặt, nói: "Giết ngươi hay không, phải xem biểu hiện kế tiếp của ngươi, ngươi chôn Chung Quế trước, sau đó cùng ta cùng đi nội địa châu Tây Hà, cần dùng tới ngươi."

Lục Trầm như vừa được tha thứ, đôi mắt toả sáng, liếc nhìn thi thể lạnh tanh của Chủng Quế, cười lạnh nói: "Không chôn mới tốt."

Nàng lập tức nhận thêm một cái tát vào mặt, lật ngược cả người, ngã nặng nề trên mặt cát vàng, giống như một con chim sẻ dính đầy bụi đất.

Từ Phượng Niên châm chọc nói: "Nam nhân lãnh huyết, không chừng chó săn còn có thể làm kiêu hùng, ngươi chỉ là một người đàn bà, không có tim không có phổi như thế, rất vui sao?"

Lục Trầm cúi đầu, hai má mỗi bên đã trúng một bạt tai khiến nàng sợ hãi dịu ngoan nói: "Ta biết sai rồi."

Từ Phượng Niên dùng chiêu tiên nhân phủ đỉnh đập ra một cái hố to, tạm thời trở thành phần mộ của Chủng Quế, nhìn nàng từng chút từng chút mang từng miếng thịt bỏ vào trong hố, hỏi về chuyện của Chủng gia và Lục gia, nàng trả lời từng chuyện, không hề giả dối.

Trong khi nghỉ ngơi nàng cẩn thận tí hỏi: "Là công tử giết chết đám mã tặc sao?"

Từ Phượng Niên không lên tiếng. Chỉ kiên nhẫn nhìn nàng nhặt về bùn đất phủ lên, miễn cưỡng lấp đầy, vẫn không quên nhảy lên đạp đạp, làm cho dấu vết chôn cất không quá rõ ràng, sau khi nàng dừng lại, ngoẹo đầu hỏi: "Chủng Quế Chủng Quế. Công tử chàng nói xem, về sau chỗ này có thể mọc ra một cây quế hay không?"

Từ Phượng Niên mắng: "Đầu óc của ngươi có bệnh."

Nữ tử dính máu khắp người đang chỉnh đốn trang phục lập tức làm một cái lễ vạn phúc, quyến rũ không ngờ, tươi cười nói: "Cầu công tử cứu ta."

Từ Phượng Niên nhếch mép nói, "Ngươi thực sự là bệnh nguy kịch, thất tâm phong, không cứu được."

Nữ tử cô đơn đứng ở trên phần mộ, chỉ là khuôn mặt vẫn mang nụ cười xinh đẹp lại đau thương.
Bình Luận (0)
Comment