Chuong 235: Dau
Chuong 235: DauChuong 235: Dau
Chôn cất vương tôn Chủng gia vừa ra đời đã nằm trong mộ, Từ Phượng Niên vuốt vuốt chuỗi chuông vàng lột xuống từ trên thi thể, gió thổi tới khiến chuông kêu leng keng. Mang theo Lục Trâm bỗng dưng trở thành nha hoàn, đi về phía nội địa châu Tây Hà, mới đi không bao lâu, bỗng gặp được một đội mã tặc, ba mươi mấy người, so với đám phỉ tặc binh hùng tướng mạnh trước đó, trang bị của những mã tặc này thảm hại hơn rất nhiều, không có mấy loại binh khí đạt chuẩn, chớ đừng nhắc tới loại giáp trụ dành riêng cho quân ngũ hiệu úy như Ngư Lân giáp, điểm sáng duy nhất là tên mã tặc cầm đầu giữ một cây mã sóc, đáng tiếc tinh xảo đến mức khác thường, đầu sóc làm bằng thép ròng, sóc toản màu đồng đỏ, thân sóc bôi sơn đỏ, mấu chốt là còn buộc đám lông chồn đen.
*sóc: một loại giáo dài dùng cho ky binh, sóc toản: những chiếc tua chỉ ở phía dưới mũi sóc dùng để trang trí tạo thẩm mỹ nhưng cũng là điểm nối giữa cán sóc và mũi sóc
Sau cuộc chiến Xuân Thu, mã sóc chế tạo tốn kém và không dễ sử dụng nên không còn phổ biến nữa giống như thiết kích, có thể nói sống trong chốn khuê phòng yên ấm không hiểu sự đời, quen dùng mã sóc, thường thường là con cháu thế gia võ nghệ siêu quần, để khoe khoang thân phận, nhưng lên đến chiến trường, lúc hai quân chém giết, bình thường sĩ tốt vì vớt lớn hơn nữa chiến công, thấy loại nhân vật này, sẽ hô nhau xông lên, con ông cháu cha cầm Sóc thường sẽ rơi vào vòng vây, trở thành bia để đánh đông đánh giết, còn hấp dẫn hơn so với tướng quân mặc khôi giáp sáng ngời, bởi vì con cháu gia tộc lớn yêu thích mã Sóc, hơn phân nửa là tay mơ mới ra chiến trưởng chém giết, dễ dàng lấy đầu hơn so với các hiệu úy giảo hoạt rất giỏi tự vệ.
Tu Phượng Niên không nói gì lập tức chạy tới trước, bắt lấy, đập cho mấy phát, lập tức có được chân tướng, quả nhiên nhóm mã tặc này là Chủng Quế thuê tới để diễn khổ nhục kế, muốn dùng chuyện này để chiếm đoạt tình yêu của Lục Trầm, quả là dọc lòng suy nghĩ. Kế tiếp Lục Trầm nhìn thấy những mã tặc này bị giết sạch, trong mắt nàng có một loại thần thái cổ quái. Từ Phượng Niên chọn hai con tọa ky, ra roi thúc ngựa, đi hơn ba mươi dặm đường cũng không thấy một chỗ có người ở, hắn ngừng lại, cầm túi nước trong cọ rửa mũi ngựa, Lục Trầm bịt khăn kín đầu vạch ra một góc, lộ ra đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi khô, hiếu kỳ hỏi: "Chàngthật sự tên là Từ Lãng? Chắc chàngcó cảnh giới Tiểu Tông Sư!?"
Từ Phượng Niên không lên tiếng trả lời. Nàng lại hỏi: "Chàng muốn dùng thân phận của ta để khoe khoang sao? Lúc trước đã nói với chàng rồi, ta cùng với Chủng Quế đã rời khỏi đội ngũ lớn, đi vòng, bây giờ chỉ còn lại một mình ta đi phủ đệ của châu Tây Hà Trì Tiết Lệnh, một khi bị phát hiện hành tung, chàng nên giải thích thế nào?" Nhìn tên nam nhân trẻ tuổi cõng rương đeo kiếm vẫn ngậm miệng, Lục Trầm cũng không nổi giận, hỏi kỹ hơn, "Ky mã xuất hành, ba mươi dặm dừng lại, chẳng lẽ ngươi là người Bắc Lương?" Tu Phượng Niên đang cọ rửa cho ngựa của nàng, cũng không ngẩng đầu lên, rời đi cất túi nước, phóng người lên ngựa, tiếp tục tiến lên. Lục Trầm bướng bỉnh gian khổ đuổi kịp, chạy song song với hắn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm chàng thanh niên nhân tràn đầy bí ẩn này, nữ nhân si tình như đang ngắm tình lang, Từ Phượng Niên rốt cục mở miệng, "Đổi chủ ý, đưa ngươi đến nơi an toàn, ta lập tức rời đi."
Lục Trầm nhìn đến mê ly.
Từ Phượng Niên châm chọc nói: "Một khắc trước còn muốn sống muốn chết, hận không thể đồng táng một huyệt với Chủng Quế, làm sao trong nháy mắt ngay cả chôn cất y cũng đều không muốn, ngươi là như vậy, hay nữ tử thế gia vọng tộc các ngươi đều như vậy? Như ngươi vậy, cho dù thu làm nha hoàn thông phòng, nói không chừng ngày nào đó buổi tối sẽ bị ngươi ghìm chết, ngủ không yên ổn."
Lục Trầm chăm chú suy tư, dường như đang tự xét lại, chậm rãi đáp: 'Đời ta hận nhất người khác gạt ta, ta đã từng nói với mình, sau này gả cho người nào, người đàn ông này dâm dê, ngủ với nữ tử khác cũng không sao, nhưng nhất định phải nói với ta một tiếng, hơn nữa không được dẫn về nhà khiến ta ghê tởm, ta đều sẽ không ngại, ta sẽ tiếp tục đạo trị gia. Nhưng nếu như ta là người cuối cùng biết được hắn cùng tằng tịu với nữ tử khác, thành trò cười, chắc chắn hận không thể cầm kéo cắt chim của hắn, lại rạch nát vụn cả khuôn mặt của bồ hắn, để cho ả cả đời không thể dụ dỗ nam nhân nữa!"
Từ Phượng Niên cười nói: "Dung mạo ngươi không giống như loại nữ nhân này. Ở Ngô gia di chỉ lần đầu thấy ngươi, nghĩ lầm ngươi rất dễ ở chung, là loại tiểu nữ tử bị ủy khuất cũng không dám về nhà mẹ đẻ kể khổ."
Lục Trầm cắn môi nói: "Nhưng ta chính là loại nữ nhân này."
Tu Phượng Niên cười ẩn ý, "Ta có nên trực tiếp tát nát đầu lâu của ngươi hay không?"
Nàng quyến rũ nói, "Công tử không phải hạng người tuyệt tình như thế."