Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 587 - Chương 236: Đau (2)

Chương 236: Đau (2) Chương 236: Đau (2)Chương 236: Đau (2)

Tu Phượng Niên cười trừ, nói chuyện với nàng, thấy nàng làm việc, rất thú vị, luôn khiến người ta kinh ngạc.

Nàng nhận thấy được vị Từ công tử này đang có hứng trò chuyện, bèn thuận thế gợi chuyện, dịu dàng nói: "Ta đoán công tử nhất định xuất thân từ võ lâm thế gia, mà không phải loại con cháu gia tộc lớn như Chủng Quế. Bởi vì công tử giết người, sẽ áy náy."

Từ Phượng Niên phình bụng cười to, "Ngươi biết gì chứ!"

Nàng ngoẹo đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, hỏi: "Lẽ nào ta đã đoán sai?"

Tu Phượng Niên cười mắng: "Thiếu làm bộ làm tịch với ta, ta đã gặp rất nhiều gái đẹp, nhiều đến đếm không xuể. Nhan sắc của ngươi không đến 70 văn, không đáng nhắc tới."

Lục Trầm cũng không quan tâm việc bị đánh giá thấp về nhan sắc, lẩm bẩm: "Ta vốn cũng không phải là gái đẹp." Tu Phượng Niên đổi trọng tâm câu chuyện, "Ngươi nói lần này Chủng Lục hai nhà liên thủ đi đến châu Tây Hà Phủ, Lục gia các ngươi do phụ thân ngươi Lục Quy cầm đầu, mưu đồ chuyện gì?"

Lục Trầm lắc đầu nói: "Từ trước đến nay ta không quan tâm những chuyện này, cũng không biết được tình tiết cụ thể bên trong."

Từ Phượng Niên liếc nhìn đôi mắt như nước hồ thu của nàng, từ bỏ ý định tìm hiểu.

Lục Trầm cười nói: 'Không thể tin được, Chủng Quế nổi tiếng vừa có tài vừa có can đảm nói chết thì chết, hơn nữa cách chết cũng không hề tráng liệt."

Từ Phượng Niên tiện tay quảng chuỗi chuông vàng, ý định ban đầu của hắn là mượn thân phận của Lục Trầm đi nội địa châu Tây Hà giết chóc bừa bãi, giết bao nhiêu kiếm được bấy nhiêu, nhưng giờ biết được lần xuất hành này mấy vị cao thủ của Chủng gia đều đi cả, nhất là Chủng Lương, kẻ xếp hạng thứ bảy trong số ma đầu hàng đầu, thậm chí ngay cả Chủng Thần Thông, Đại tướng quân xếp vị trí mười hai của Bắc Mãng cũng cải trang, ẩn nấp trong đó, sau một lúc cân nhắc, không muốn rước họa vào thân, làm trễ nãi giao hẹn với bạch y Lạc Dương, sợ rằng cho dù trốn khỏi truy sát của Chủng gia, cũng không ra được Bắc Mãng. Lục Trầm nhìn thấy hành động này, cười rút ra một con dao găm từ trong tay áo, nói thẳng: "Vốn muốn tìm cơ hội đâm chết chàng. Hiện tại dao găm nên giao cho chàng, hay là vứt bỏ?" Từ Phượng Niên không hề xoay đầu, nói rằng: "Giữ đi. Nếu trong ba mươi dặm đường kế tiếp ngươi còn không móc ra, ngươi cũng sẽ chết không rõ ràng giống như Chủng Quế."

Lục Trầm hài lòng cười nói: "Ta đoán đúng rồi."

Từ Phượng Niên bỗng dưng cảm khái nói: "Cái giang hồ này, cao thủ luôn luôn có, cao nhân hiếm gặp."

Lục Trầm hỏi: "Công tử chàng là cao thủ hay là cao nhân?"

Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không làm được cao nhân."

Hai người qua đêm trong hoang mạc, nghỉ chân ở một chân đồi khuất gió, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cực lớn, Từ Phượng Niên nhặt rất nhiều cành khô ném vào đống lửa, ngoại trừ lặng lẽ dưỡng kiếm và duy trì lửa trại, cả đêm đều đang giả ngủ, lúc tảng sáng, thấy nàng còn đang ngủ gà ngủ gật, bèn một mình đi lên đỉnh đồi, ngước nhìn sắc trời.

Trong lúc bất chợt, Từ Phượng Niên lao nhanh xuống chân đồi, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô gái đang run rẩy cầm con dao găm, nàng lại tàn nhãm cầm dao găm rạch mạnh bốn rãnh máu ở trên mặt của mình, da tróc thịt bong, cô gái phải có tâm lý mạnh mẽ, cứng rắn đến thế nào mới dám làm ra loại hành vi? Thật ra trong lòng của hai người đều ngầm hiểu, mỗi một bước đi lại gần châu Tây Hà, rất có thể nàng càng bước gần tới đường hoàng tuyền, hai nhà Chủng Lục đầy ray nhân vật kiêu hùng khôn ngoan nham hiểm, Chủng Quế mang tuyệt học toi mạng, mà cô gái yếu đuối như nàng lại còn sống, muốn lừa gạt bọn họ, tiếp tục có một cuộc sống phú quý, hầu như là chuyện không thể nào, ngay cả Từ Phượng Niên cũng không nghĩ đến làm sao nàng có thể bịa ra lý do không chút sơ hở, hắn nói muốn đem nàng đưa tới nơi an toàn, trên thực tế, bóng cây ngày xưa có thể che khuất bầu trời cho nàng, đối với cô gái họ Lục mà nói, đây chính là hiểm cảnh không an toàn nhất trên đời. Vận mệnh của một đôi nam nữ vô duyên vô cớ đan vào nhau, dường như người nào cũng không phải thứ tốt. Gương mặt bị huỷ hoại, nói là kẻ thù của gia tộc giết chết Chủng Quế, lại để nàng còn sống, như một nỗi sỉ nhục đối với hai gia tộc Chủng Lục. Nàng mới có thể sống sót khỏi tử cục trên bàn cờ.

Song cách làm như vậy, đối với con gái có phải trả giá quá lớn hay không? Có phải quá mức tàn nhẫn hay không? Nam nữ đều tiếc mạng. Nam tử tiếc mạng, nữ tử tiếc dung, càng là lẽ thường. Từ Phượng Niên nổi cơn giận, gần như muốn ngay lập tức giết chết nàng. Chỉ là sau đó chậm rãi phun ra hơi thở nặng dọc, kiềm nén sát khí.

Cô gái nhìn nam nhân trẻ tuổi chỉ biết họ không biết tên trước mặt, ánh mắt si ngốc, không rơi lệ hai má, mà là máu vương đầy mặt.

Cô gái đã từng tự nhận mình không đẹp, ánh mắt rốt cục không hề mờ đi, hiện lên một ít nước mắt.

Nàng rơm rớm nước mắt, cười nói: "Đau."
Bình Luận (0)
Comment