Chương 237: Phất tay
Chương 237: Phất tayChương 237: Phất tay
Tiến gần nơi phồn hoa, dịch đạo* cũng rộng hơn, Từ Phượng Niên cùng với cô gái trông hốc hac nghỉ tạm ở một trấn nhỏ không có tường thành che chắn, còn cách châu thành ba ngày lộ trình.
* đường chuyển thư tín (đường chuyển công văn thư tín thời xưa, dọc hai bên đường có xây dựng những trạm dịch)
Nàng mặc bộ đồ văn sĩ của Từ Phượng Niên, trông hơi rộng thùng thình, bốn vết sẹo trên mặt bắt đầu kết vẩy, vạn hạnh trong bất hạnh, vì không để lộ sơ hở, làm cho thương thế của nàng đồng bộ với thời điểm Chủng Quế bỏ mạng, đã bôi lên dược cao, châm chậm tăng tốc độ chữa lành vết thương. Chỉ là bão cát trên đại mạc quá rát, sau khi quất vào mặt, dù cho quấn khăn trùm đầu, để bảo vệ khuôn mặt không còn thanh tú nữa, mấy ngày hôm trước hai má nàng còn máu thịt be bét, đau như có dằm trong tim, song vậy vẫn dễ chịu hơn dùng dao găm rạch mặt, nàng không hề khóc, Từ Phượng Niên cũng chưa từng mở lời an ủi, hai người trầm mặc, nhưng Lục Trâm thỉnh thoảng sẽ chủ động hỏi một vài chuyện giang hồ, Từ Phượng Niên cũng có sao nói vậy, dùng ngôn từ lạnh lùng nghiêm túc, có lẽ là sợ chọc cười nàng, lại khiến nàng chịu đau đớn.
Từ Phượng Niên cùng nàng vừa vào thành, sắc trời chợt thay đổi, mây đen che khuất mặt trời, rõ ràng đang buổi ban trưa, lại âm u đen kịt như buổi đêm, một trận bão cát kéo đến. Từ Phượng Niên chỉ đành cùng Lục Trầm vào một khách sạn đơn sơ, chủ khách sạn nhân lúc bão cát đang đến để tăng giá ép khách. Từ Phượng Niên nghĩ bị chém mấy lượng bạc cũng không sao cả, có chỗ đặt chân là được, thù không ngờ Lục Trầm lại thích đâm đầu vào ngõ cụt, kéo ống tay áo của hắn, nói thế nào cũng không chịu bị người ta chặt chém, xem ra nàng nói về việc quản lý tài chính gia đình, là nói thật lòng.
Từ Phượng Niên đành phải xoay người lại dưới ánh mắt khinh bỉ của chủ khách sạn, muốn đổi một khách sạn khác có lương tâm hơn, còn chưa ra khỏi cửa, chợt thấy trên con phố nhỏ hẹp có cả đống thương nhân lữ khách đang chen chúc đi đến, xem tình hình như vầy, nếu bỏ qua khách sạn này, có thể phải đầu đường xó chợ rồi, trốn đường hầm tránh gió cát, Từ Phượng Niên hướng nàng cười cười, nàng cũng không khăng khăng nữa, ông chủ khách sạn lòng dạ hẹp hòi, lại cố làm khó dễ, giá còn tăng thêm nữa, Lục Trầm tức đến mức bả vai run rẩy, Từ Phượng Niên khoác tay lên vai nàng, lắc đầu, trả tiền đặt cọc đàng hoàng, nhận tấm bảng gỗ gỗ chìa khoá đi đến nơi ở tại hậu viện.
Lục Trầm dùng khăn đội đầu che kín dung nhan có chút rầu rĩ, Từ Phượng Niên mở ra cổng tre, phát hiện trong phòng có mùi ẩm mốc, sau khi đóng cửa, tháo xuống rương sách và Xuân Thu kiếm, trên bàn có ấm nước, lắc lắc, bên trong không còn giọt nước nào. Lục Trầm yên tĩnh ngồi ở trên ghế, cởi xuống khăn đội đầu, nhẹ nhàng quay đầu qua, không đối diện với Từ Phượng Niên, chỉ hỏi: "Với thân thủ xuất thần nhập hóa của công tử, vì sao phải ăn nói lịch sự với đám dân đen phố chợ này, cũng không rút kiếm ra khỏi vỏ, là có thể doa sợ bọn họ."
Từ Phượng Niên đóng kín hai cái cửa sổ bị rò rỉ lại, ngồi ở trước bàn, mỉm cười nói: "Có phải ngươi cho rằng cao thủ đều là cái loại có đôi mắt hay không? Bằng không phải có được lưng hùm vai gấu, hận không thể treo hai cái xác hổ báo ở sau lưng? Hoặc là treo đầy đao thương gậy gộc mâu ở trên người, để trông thật ngầu khi ra ngoài?" Khóe miệng của Lục Trầm hơi nhếch lên, nàng nghe ra sự chế giễu trong lời nói, tâm trạng của nàng cũng đỡ hơn. Từ Phượng Niên khom lưng lấy ra mấy quyển bí tịch từ trong rương sách, đặt ở trước mắt nàng, ngồi xếp bằng ở trên ghế, trông khá nhàn nhã, nhẹ giọng nói: "Trong mấy ngày qua trong lúc rãnh rỗi ta đã xem mấy thứ này, còn luyện mấy chiêu thức bên trong, mới phát hiện chơi rất vui."
Nàng diu dàng nói: "Xem chơi một chút?”
Từ Phượng Niên xua tay đáp: "Vậy không được, long trời lở đất thì sao."
Không đợi nàng nói, Từ Phượng Niên ôn nhu nói: "Đừng cười."
Nàng quả thực giữ khuôn mặt tỉnh bơ.
Từ Phượng Niên cầm ấm nước trà, nói rằng: "Ta đi lấy một ít nước và thức ăn tới, chờ nhé."
Lục Trầm gật đầu, cầm lấy một quyển bí tịch giả tiện tay lật xem, Từ Phượng Niên không bao lâu sau trở về mang theo trang bị bình trà đây nước, Lục Trầm ngẩng đầu hỏi: "Lại tốn tiền?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Hết cách rồi, tiểu quỷ khó chơi, một bình trà nửa lượng bạc, đợi lát nữa chúng ta làm quỳnh tương ngọc dịch tới uống là được. À phải rồi, cơm canh còn phải đợi lát nữa."
Lục Trầm cúi đầu đọc sách, nói rằng: "Chờ nổi."
Không hề gõ cửa, một tiểu nhị khách sạn tùy tiện đẩy cửa bước vào, Lục Trầm vội vã nắm lấy khăn đội đầu, quay đầu lại hoảng loạn quấn lên, tiểu nhị một tay bưng mâm gỗ lớn, bên trong để mấy món ăn lộn xôn, trong lúc vô tình gã nhìn thấy mặt của Lục Trầm gương, hoảng hốt giật mình, suýt chút nữa làm lật mâm gỗ, vội vàng đặt đồ ăn xuống, mới bước ra đến cánh cửa, đã lớn tiếng hét: 'Mau đến xem mau đến xem, trong phòng có người xấu xí, lão tử ban ngày gặp quỷ."
Lục Trầm kéo ống tay áo của Từ Phượng Niên, nhưng Từ Phượng Niên đứng lên, đi nhanh ra cửa, đá cái tên xui xẻo không biết giữ mồm giữ miệng vang mạnh vào tường, không rõ sống chết. Sau khi vào lại phòng, Lục Trầm chán nản nói: "Ta vốn rất xấu."
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Đúng, là khó coi. Rạch mặt của mình, đẹp mới là lạ. Nhưng người nào dám nói ra, vào lỗ tai ta, ta khiến hắn..."
Nàng tiếp lời nói: "Đi tìm chết?"
Từ Phượng Niên nghiêm túc nói: "Sao có thể chứ, ta cũng không phải ma đầu, từ trước đến nay luôn dùng gương mặt để phục người, thực sự không được mới lấy đức thu phục người."
Lục Trầm nhìn chằm chằm thư sinh không rõ là tốt người hay là người xấu này, mím chặt môi, cười cười, lắc đầu nói: "Một chút cũng không buồn cười."
Từ Phượng Niên cười trừ, phân chia chén dĩa thức ăn, sau đó cúi ăn ngấu nghiến. Lục Trầm dùng một tay che mặt, nhai kỹ nuốt chậm, thể hiện phong phạm của gái ngoan ăn cơm không nói chuyện, cùng Từ Phượng Niên đồng thời để đũa xuống, nàng do dự một chút, nói rằng: "Vừa rồi ta đã nghĩ chàng sẽ nói vài lời tốt đẹp để an ủi ta"
Từ Phượng Niên thấy nàng ăn cơm vẫn còn thừa, cũng không khách sáo, đều chuyển đến trước mắt, vừa ăn vừa nói rằng: "Ngươi không phải nói hận nhất người khác lừa ngươi sao, mặc kệ ngươi có tin hay không, trong mắt ta, ngươi vẫn là cô gái xinh xắn đáng yêu kia, khó coi, nhưng khó có thể không nhìn."
Lục Trầm hỏi: "Thật chứ?"
Từ Phượng Niên cúi đầu ăn, gật đầu.
Bão táp bao phủ gần nửa buổi chiều, dần dần tan đi, Từ Phượng Niên đẩy cửa sổ ra nhìn lại, sắc trời không đến mức làm lỡ hành trình, cùng Lục Trầm đi ra sân, nhìn thấy tên tiểu nhị khách sạn xui xẻo đã bị khiêng đi, cũng không thấy khách sạn định gây hấn trả thù, Từ Phượng Niên ở trên đường giúp nàng mua mũ đội đầu có màn che mặt, giục ngựa chạy chầm chậm. Có lẽ là biết rõ sắp đến điểm kết thúc, Lục Trầm cũng nói chuyện hoạt bát hơn, cũng bắt đầu sẵn lòng chủ động hỏi Từ Phượng Niên một ít chuyện giang hồ, bắt đầu kể từ chuyện Ngô gia cửu kiếm vượt mười ngàn ky, cũng không tồn tại ý đồ dò xét, một đôi nam nữ đều vô tình hay cố ý giảm nhẹ tâm cơ trong lòng, bản thân Lục Trầm cũng là cô gái có tính cách phóng khoáng, bằng không cũng sẽ không trở đơn độc xuất hành du lãm cùng Chủng Quế.
Có tụ thì có tan.
Gần sát châu thành, độ rộng con đường đã không thua mấy con đường chính ở Bắc Lương.
Lục Trầm nhìn phía tòa thành trì hùng vĩ nằm trên bãi cát vàng như một con quái vật, nàng hồi hộp, cắn môi, ngây ngốc xuất thần. Hồi lâu, lui về phía sau nhìn lại, muốn liếc nhìn nam tử kia, nói lời từ biệt một tiếng cũng tốt.
Chỉ là cũng đã không thấy hình bóng của hắn.
Nàng cười cười, nhìn không thấy người, vẫn là quay đầu ngựa lại, phất phất tay.
Xa xa, Từ Phượng Niên thấy cảnh như vậy chậm rãi ngửa ra sau, nằm trên lưng ngựa, ngậm một cọng cỏ dại.