Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 589 - Chuong 238: Song Song Vao Thanh (1)

Chuong 238: Song song vao thanh (1) Chuong 238: Song song vao thanh (1)Chuong 238: Song song vao thanh (1)

Lục Trầm lấy ra quan điệp, một mình cưỡi ngựa vào thành, có lẽ là quen với đại mạc hoang vu, gió cát như dao cắt, vừa tới nơi phồn hoa, có chút ngẩn ngơ thất thần, suýt chút nữa đụng phải một đội giáp binh tuần thành, sau khi tạ lỗi, nàng vốn tưởng rằng còn phải để lộ thân phận cùng chỗ dựa, mới có thể tránh phiền phức. Chưa từng nghĩ đối phương chỉ bảo nàng cưỡi ngựa chạy chầm chậm, không được phi nhanh làm tổn thương người, khiến cho Lục Trầm có chút không quen. Là thủ phủ của châu Tây Hà, thành Võ Hầu nằm trong ốc đảo, cũng được gọi là thành trì không có tường thành, cũng vì Trì Tiết Lệnh Hách Liên Võ Uy tự cao quân lực, tuyên bố dù Ly Dương vương triều có gan đánh tới châu Tây Hà, y cũng không cần mượn tường thành để kháng địch.

Lúc còn ở nam triều, Lục Trầm cũng từng nghe nói thành giáp binh của Võ mạnh mẽ thiện chiến, nếu nói Trì Tiết Lệnh Mộ Dung Bảo Đỉnh của châu Quất Tử đăng bảng võ bình, một người cướp đi hào quang của một châu. Như vậy châu Tây Hà phải chia ra hai cánh quân, một cánh trong đó chính là Khống Bích Quân của Mậu Thủ võ hầu, chiến lực gần với Hoàng trướng thân vệ quân cùng Bạch Kình Quân của Thác Bạt Quân Thần. Lục Trâm vốn tưởng rằng chiến lực hùng hậu đến mức đó, binh sĩ trong thành cũng khó tránh khỏi kiêu căng, nhìn thấy chuyện lạ như vậy, nàng cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ hỏi qua đường đi, rồi đi về hướng suối Hoan Hi

Trong thành có suối nước, có người nói từng có nữ thân Bồ Tát tắm rửa, vì vậy mấy trăm năm qua mỗi vị Mật Tông Minh Phi đều phải đến suối để tắm rửa, bên bờ suối có Lôi Minh Tự, mỗi mùa mưa, tiếng sấm rung trời, chu vi mười dặm đều có thể nghe thấy. Gần chùa Hoan Hỉ có những toà phủ đệ nằm san sát nhau, sống ở đó là những nhân vật quyền quý nhất của cả châu, sau khi di dân Xuân Thu chạy trốn về phía bắc, người miền bắc sống ở phía bắc con suối, phía nam con suối dần dần giao cho đại tộc nam triều, giới tuyến rõ ràng.

Chủng gia ở phía bắc suối Hoan Hỉ sở hữu một tư trạch (nhà riêng) giàu có, mua từ tay một vị hoàng thất tông thân miền bắc, là láng giềng với phủ của Trì Tiết Lệnh, có thể thấy được nội tình của Chủng gia, Lục gia tuy là thế gia vọng tộc Giáp tự, cũng chỉ xem như là nhờ vả mới được ở lại phía bắc suối. Lục Trầm mới tiếp cận suối Hoan Hi bỗng có một chiếc xe ngựa xa hoa khoác lụa treo chuông xông tới, trăm trăm chiếc chuông bằng ngọc mỏng manh, âm thanh dễ nghe đương nhiên vượt xa lục lạc, Lục Trầm nghe tiếng giương mắt nhìn lên, một vị nam tử khoác áo bào trắng đội khăn chít đầu tướng mạo khí phách hào hùng vén rèm xe lên, ôn hòa cười nhìn nàng.

Lục Trầm nhận ra hắn, là đích trưởng tử của Chủng gia, tên chỉ một chữ Đàn, ở vào độ tuổi thành gia lập thất, dù đặt ở triều đại nào, cũng đã thành gia lập nghiệp, Quan Cư Tỉnh Lang Đô Úy, một mình thống lĩnh ba nghìn ky binh, được Chủng gia ký thác kỳ vọng, trở thành vị đại tướng quân Bắc Mãng thế tập (cha truyền con nối) đầu tiên, Chủng Quế trái ngược với hắn, đom đóm làm sao có thể toả sáng bằng ánh trăng rằm. Ly Dương vương triều có quá nhiều Đô úy hiệu úy, tuy chỉ cầm binh ba bốn trăm, nhưng phải bằng mọi cách quản lý đám binh sĩ, ở Bắc Mãng phải tốn vàng ròng bạc trắng gấp trăm lần, nhất là Đô úy quân trấn ở nơi biên phòng hiểm yếu, có thể tính là bước qua một cấp bậc thang lớn.

Huống hồ Chủng Đàn còn trẻ tuổi, văn võ kiêm toàn, tài văn chương lọt vào mắt xanh của Nữ đế, là người có xuất thân tiến sĩ cực kỳ hiếm có của Bắc Mãng, càng thêm tiền đồ vô lượng, Chủng Đàn có vẻ ngoài thô lỗ, nhưng lại thích đội khăn mặc nho sam, không hề có thái độ ngạo mạn, có qua lại với Đổng Trác, trước đây chính là y dẫn theo ba nghìn Tỉnh Lang Ky truy sát Trần Chi Báo qua biên giới, nhân vật như vậy, sở hữu bản lĩnh cứng rắn, lại có gia thế làm chỗ dựa, không có một bước lên mây mới là chuyện lạ, thế nhưng Lục Trầm mỗi lần nhìn thấy Chủng Đàn tươi cười nói chuyện, đều sẽ toàn thân khó chịu, cảm thấy sợ hãi, cũng không nói được là không thích cách cư xử của gã ở chỗ nào, chỉ có thể giải thích đó là trực giác của nữ tử.

Lục Trầm tính ra là một nửa con dâu trên danh nghĩa của Chủng gia, ngồi cùng xe với Chủng Đàn, cũng chưa nói tới có vi phạm phong tục hay không, hơn nữa với danh vọng của hai nhà Chủng Lục, vốn không cần quan tâm đến những lời đàm tiếu, bên trong xe có đá lạnh. Ở nơi như này, một lượng đá lạnh một lượng vàng, nhà giàu có cũng tiêu không nổi, có một vị thị nữ dung mạo bình thường ngồi yên lặng ở một bên, cũng không thấy nàng hầu hạ thế tử Chủng gia như thế nào, chỉ thấy Chủng Đàn cầm một cây kìm bạc gắp đá viên cho Lục Trầm cùng thị nữ, Lục Trầm lắc đầu từ chối, nhưng thị nữ lại không hiểu quy củ mà tiếp nhận, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ như dát băng, dường như nhận thấy có người ngoài ở đây, thật không ra thể thống gì, vội vàng che miệng, làm nhỏ bớt âm thanh.
Bình Luận (0)
Comment