Chuong 239: (2)
Chuong 239: (2)Chuong 239: (2)
Chủng Đàn có vóc dáng cao gầy, cánh tay dài như vượn, khom lưng vén mành cửa sổ xe, cài lên móc, có thể giúp Lục Trầm thưởng thức phong cảnh của suối Hoan Hi. Bên bờ suối có một con đường lát đá xanh rộng rãi, ruc vào trong bóng cây, bão cát Tây Vực, ánh mặt trời gay gắt, bão cát thổi lồng lộng, nhưng nếu như trốn dưới tán cây, sẽ nhanh chóng có thể hạ nhiệt, không giống Giang Nam, oi bức nóng nực, không có chỗ cho người ta có thể ẩn nấp.
Chủng Đàn nhìn sang Lục Trầm, nhẹ giọng nói: "Lục cô nương, để cho ngươi chịu ủy khuất rồi."
Lục Trầm cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng. Chủng Đàn quay đầu, thở dài, "Là Chủng gia có lỗi với ngươi." Lục Trầm ngẩng đầu, muốn nói lại thôi. Chủng Đàn cười cười, đang chỉnh lại bản thân, muốn ngồi nghiêm chỉnh, xua tay chậm rãi nói: "Ta không muốn xát muối vào vết thương của người nhà, Lục cô nương không cần kể lại tỉ mỉ lần xuất hành này, chỉ cần viết trên giấy là được, đến lúc đó sai người đưa cho ta, cũng không cần đi đối mặt với những lão gia thích huyên thuyên này, nhưng phải nói trước một tiếng, nhà lớn, lời ra tiếng vào bên dưới đương nhiên sẽ không ít, Lục cô nương cứ xem như vào từ tai trái chui ra tai phải, ta cũng sẽ thông báo với trưởng bối trong nhà, cho dù Chủng gia chưa từng cho Lục gia lễ sính thư gì, sẽ không làm dơ danh tiếng thanh bạch của Lục cô nương. Chủng Đàn có thể bảo đảm, sau này Lục cô nương có hỉ trăm năm hảo hợp, Chủng gia sẽ đến nhà chúc mừng."
Lục Trầm ngẩng đầu, nhìn thẳng gia chủ tương lai của Chủng gia, ánh mắt kiên nghị nói: "Ta sinh là con dâu của Chủng gia, chết là quỷ của Chủng gia, ta nguyện thủ tiết cho Chủng Quế. Sau khi gặp cha, sẽ thuyết phục hắn cho phép làm một cuộc Minh hôn."
Chủng Đàn nhìn về phía cửa sổ, cau mày.
Lục Trầm dùng giọng điệu lạnh lẽo, nói rằng: "Là mạng của Lục Trầm, chạy không thoát."
Đến cổng phủ của Chủng gia, Chủng Đàn đi xuống xe trước, đứng ở bên cạnh, đích thân hộ tống nàng đi xuống xe ngựa, lọt vào tầm mắt của rất nhiều người nghĩ nhiều ở cổng, chắc chắn sẽ khiến họ có những suy nghĩ khác thường ở trong lòng. Chủng Đàn đưa đến ngoài nghi môn, không vượt qua cánh cửa, nói là muốn ra khỏi thành đi Lôi Minh Tự thắp hương, sau khi từ biệt Lục Trầm, quay trở về xe ngựa, thị nữ nhoẻn miệng cười, không có chút nịnh nọt, cứ như gặp gỡ người bạn quen biết nhiều năm. Chủng Đàn cũng tập mãi thành quen, nàng ngậm một mảnh băng, quai hàm phình ra, ồm ồm hỏi: "Ngươi giải vây cho Lục Trầm như vậy, từ trong xoáy nước vớt nàng lên, có thể khiến cho người của Chủng gia phản cảm hay không? Chỉ cần lên tiếng, để nàng gả vào Chủng gia, làm cho phòng* của Chung Quế không tan, cẩn thận lượm vừng mà ném dưa hấu."
* nghi môn: Lối vào chính thứ hai bên trong cổng các phủ và dinh thự
Chủng Đàn ngồi xếp bằng, thần thái thanh thản, nhẹ giọng cười nói: "Chủng Quế chết như thế nào, chết bởi tay ai, ta không hiếu kỳ, kẻ thù của Chủng gia, thực sự rất nhiều. Lục Trầm bị huỷ mặt chịu nhục trở về, đối với nữ tử mà nói, đã là cực hạn, còn đi trêu chọc nàng, không chừng nàng sẽ tan vỡ. E rằng Lục gia cũng sẽ tức giận, mà liên hồn của hai họ Chủng Lục, là điều khó tránh. Nếu ta đã làm trưởng tử, thì nhất định phải có ánh mắt nhìn xa trông rộng. Lục Trầm có phần quyết tâm này, dám Minh hôn thủ tiết, nói rõ nàng cũng không phải là tiểu nữ nhân có ánh mắt thiển cận, nữ nhân thú vị như vậy, thực sự không nên hủy ở châu Tây Hà. Thay nàng đỡ một ít gian khổ, về tình về lý về lợi, đều nên làm."
Thị nữ một tay kẹp miếng băng, một tay giữ trong không khí, rất sợ làm rơi, Chủng Đàn cúi đầu cắn, mở miệng nhai nuốt, nàng buông ngân kìm, rồi mới lên tiếng: "Nữ tử này nhiều mưu mô, phần tình nghĩa này, chưa chắc có thể làm cho nàng sau này luôn đứng ở bên cạnh ngươi."
Chủng Đàn lạnh nhạt nói: "Nàng không phải loại người an phận thủ thường như vậy, sau này nhất định sẽ gây chuyện thị phi, ta tiếp tục che chở nàng là được."
Nàng đột nhiên che miệng cười nói: "Thật ra chỉ cần ngươi muốn thân thể của nàng, mọi chuyện đều ổn thoả." Chủng Đàn ủy khuất nói: "Ta sợ quỷ."
Nàng nhẹ nhàng đá Chủng Đàn một cước, Chủng Đàn cười to nói: "Ngươi đẹp hơn nàng nhiều."
Nàng cảm thán nói: "Lục Trầm xem như là còn sống."
Chủng Đàn tấm tắc nói: "Việc này có tính là ta một ngày làm một việc thiện không? Đợi tới Lôi Minh Tự, cũng có lòng tin thắp hương rồi."
Bão tố kinh khủng đủ khiến người thường hoảng sợ, với một số người, chỉ là thở ra một hơi dài.
Ngoài thành, cách khoảng 3 dặm đường, Từ Phượng Niên cưỡi ngựa đi trên dịch đạo đông nghiệt người, cố thu liễm nội lực bảo hộ cơ thể, lập tức đổ mồ hôi đầm đìa, không khác với người thường, Từ Phượng Niên không vội vào thành, bóng cây hai bên dịch đạo sâu nặng, nhưng chắc do quy củ luật lệ, nông dân trồng dưa cũng không dám tới gần dịch đạo để buôn bán dưa hấu, chỉ là ở cách đường hai mươi bước dựng lều lớn tiếng rao bán. Từ Phượng Niên tung người xuống ngựa, dẫn ngựa rời khỏi dịch đạo, đi trên mặt đất rải sỏi, người bán và người mua đang cò kè mặc cả rất nhiều, có những người mặc cả rất giỏi, có thể từ một cân giá 50 văn xuống còn 10 văn, Từ Phượng Niên dẫn ngựa đi chậm, nhìn thấy một lão mạnh mẽ để một tấm ván trước sạp, dùng bút than củi viết "Một dưa trăm văn, lựa chọn thoải mái", Từ Phượng Niên liếc nhìn người bán dưa da rám nắng, người bán ngồi xổm dưới đất cũng quăng tới ánh mắt, dường như thấy túi tiền của hắn không xẹp, nhếch miệng cười nói: "Vị công tử ca này, chọn một trái đi? Không ngon, không lấy ngươi một văn!"