Chuong 240: (3)
Chuong 240: (3)Chuong 240: (3)
Từ Phượng Niên vẫn muốn tiến lên bỗng dừng lại, hắn chọc: "Cho dù ăn ngon, ta hết lần này tới lần khác nói ăn ngon, ngươi còn thu tiền hay không?"
Ánh mắt của lão nông không hề giống điêu dân, lão đáp: "Không thu."
Tu Phượng Niên buông giây cương ra, ngồi chồm hổm xuống, một đống dưa hấu, không biết chọn trái nào, "Lão bá chọn giúp với."
Lão nông đưa tới một chiếc ghế nhỏ cho Từ Phượng Niên, gõ gõ vào quả dưa, nâng lên buông xuống, sau đó chọn một quả dưa hấu vừa phải, khoảng bảy tám cân, nện xuống một phát, kỹ thuật thành thạo, mạnh mẽ bẻ đôi quả dưa hấu, đưa cho Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên cầm dưa hấu, vừa ăn vừa hỏi: 'Dưa này chắc không rẻ." Lão nông cười nói: "Chỗ khác ép giá cũng có thể ép đến một cân mười văn tiền, nhưng dưa của ta vừa đẹp, ăn lại còn ngọt, công tử ngươi nhìn đi, dưa chỗ ta phải trên năm cân, một vài quả lớn phải trên mười cân, thật ra bán thế nào cũng không tính là đắt, nếu như là khách hàng có tầm mắt hạn hẹp, chỉ chọn trái to, chia đều một quả dưa, một cân vẫn chưa tới mười văn, nhưng theo ta thì dưa hấu khoảng bảy tám cân là ăn ngon nhất, có giá khoảng mười hai mười ba văn một cân. Nhà ta cũng kiếm được chút lợi nhuận, không cầu dựa vào chuyện này để kiếm tiền làm giàu, hơn nữa không cần vì mấy văn tiền, nảy sinh va chạm với mấy nông dân trồng dưa chỉ dựa vào bán dưa để duy trì sinh kế ở quanh đây, người sống trên đời, cũng không dễ dàng gì, chỉ cần ấm no là đủ rồi."
Tu Phượng Niên không ngờ lão nông lại nói chuyện hay như vậy, cười cười, "Thảo nào lão ca tràn đầy sinh lực như vậy, thì ra là có một trái bao la."
Lão nông trồng dưa đã tuổi lục tuần nhưng không hề thấy dấu hiệu già nua hay mệt mỏi cũng bổ một quả dưa, cũng không ăn ngay chính giữa dưa, mà gặm từ mép, có vẻ là để thứ tốt lại sau cùng, giống như phương pháp ăn của Từ Phượng Niên, hơi có vẻ không phóng khoáng, lão nông nhìn thấy cảnh này, hiểu ý mỉm cười, nói rằng: "Ta cũng đọc qua một ít sách, không nhiều lắm, nói chuyện cũng thích sử dụng một số ngôn từ trộm được từ trong sách, sợ bị người đọc sách như công tử coi thường."
Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Lão bá đây là mắng ta đó."
Lão bá cầm ống tay áo lau khóe miệng, sang sảng cười nói: "NBào dám, ta rất hâm mộ người đọc sách."
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Cả ngày chỉ điểm giang sơn, trị quốc bình thiên hạ, cứ như cái gì cũng biết làm, thiếu bọn họ tuyệt đối không được, thật ra cái gì cũng không làm được. Lão bá, nếu người đọc sách đi bán dưa, có bán lời bằng nông dân trồng dưa không?"
Lão bá lắc đầu nói: "Công tử vơ đũa cả nắm rồi, người đọc sách cũng có nhân vật lợi hại văn võ đều giỏi, trong thời Xuân Thu đã xuất hiện không ít nho tướng."
Dường như sợ lời nói của mình chọc giận công tử ca, sợ Từ Phượng Niên không trả tiền, lão nông trồng dưa cười nói: "Người đọc sách có cách sống của người đọc sách, chỉ cần chăm chỉ đọc sách thì có thể đạt được mọi danh lợi, phú quý, kêu khổ giúp bách tính thì càng tốt, việc bán dưa cứ giao cho lão già như ta làm, nước giếng không phạm nước sông, đều được sống cuộc sống tốt. Như công tử ngươi lúc còn trẻ cõng rương sách đi du học, đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường, chính là chuyện không thể tốt hơn."
Từ Phượng Niên gặm dưa hấu cười nói: "Lão bá thật có kiến thức, có thể nói hiểu biết sâu rộng. Đích thật là ngọa hổ tàng long giữa chốn phố phường."
Lão nông trồng dưa được một sĩ tử đọc sách khen ngợi, cực kỳ vui vẻ, mỗi một cái nếp nhăn trên khuôn mặt tang thương đều lộ vẻ thoải mái, "Công tử nghe lọt lời nói nhảm của lão đầu tử, mới là thật danh sĩ"
Từ Phượng Niên cười tủm tỉm hỏi: "Vậy còn dưa?"
Lão nông có chút sửng sốt, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói rằng: "Bán ngươi năm mươi văn, không thể ít hơn nữa."
Tu Phượng Niên ăn xong hơn phân nửa dưa hấu, từ túi tiền móc ra một vụn bạc nhỏ, trị giá khoảng trăm văn tiền, giao cho lão nông trồng dưa nói lời không tâm thường cũng không quá nho nhã, nói rằng: "Không cần thối ta tiền thừa, cho dù mua hai trái dưa, một trái tặng lão bá ăn."
Lão nông dân trồng dưa lại sửng sốt, ca ngợi: Ai nói người đọc sách không bán được dưa, công tử kiếm được tiền lời, bảo đảm chỉ trong vòng vài năm, là có thể đi vào thành mua một tòa nhà không nhỏ."
Từ Phượng Niên cũng bất đắc dĩ nói: "Lão bá nói như vậy, ta thật sự là ăn không vô quả dưa thứ hai."
Lão nông sảng khoái nói: "Nghe công tử nói kìa, đợi lát nữa lão đầu ta đưa ngươi một cái túi, cầm hai trái dưa để ở trên lưng ngựa, vào trong thành tìm một khách sạn có nước giếng rồi ngâm nước, sau khi vớt lên, lạnh thấu ruột gan." Từ Phượng Niên ăn xong dưa, ngồi ở trên ghế nhìn phong cảnh trong thành Võ Hầu đằng xa, có lẽ là do ở trên ốc đảo, dọc theo dịch đạo trước mắt nhìn ra xa, tầng mây nặng trĩu, tầng tầng dày đặc, sà thẳng xuống, như thể sắp rơi vào trong thành, rất có khí thế mây từ chín tầng trời rơi xuống, giữa thiên địa chỉ cách nhau một đường.
Trong một đường này, tòa nhà có mái hiên nhô cao trong thành phố là bắt mắt nhất.
Theo ánh mắt của Từ Phượng Niên, lão nông nói: "Nơi đó Lôi Minh Tự, vừa vào cổng chùa, lập tức có thể nhìn thấy hai hàng mười tám tôn Thiên Vương lực sĩ trợn mắt đáng sợ, kẻ nhát gan, có thẹn trong lòng, cũng không dám đi thắp hương bái Phật. Bên ngoài chùa chính là suối Hoan Hỉ, đại danh đỉnh đỉnh của châu Tây Hà, xem như là Bồ Tát cúi mày cùng đối diện với Kim Cương trừng mắt, các tài tử giai nhân có thân phận hiển hách đều dạo quanh Tự ngắm cảnh, mấy năm nay suối Hoan Hỉ ô nhiễm bẩn thỉu, thật ra không có gì đẹp mắt. Công tử nếu như tin Phật, vậy phải đi vào Lôi Minh Tự một chuyến mới được. Công tử yên tâm, nhân vật lớn trong thành không ít, nhưng ép nam hiếp nữ ngay ngoài sáng, thì không có một người, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, công tử lại là người đọc sách, thì càng không bắt nạt đến trên đầu của ngươi."