Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 592 - Chuong 241

Chuong 241 Chuong 241Chuong 241

Tu Phượng Niên cười nói: "Lão bá nói như vậy, có thể thấy được Trì Tiết Lệnh châu Tây Hà không riêng gì trị quân có pháp, hơn nữa trị Chính có cách, quả thật xứng đáng là lương đống của triều đình."

Lão nông cười cười, lắc đầu nói: "Ta nói không tính."

Từ Phượng Niên nhìn Lôi Minh Tự cao vút trong mây ngay trước mắt, lẩm bẩm: "Phàm một đời người cầu tự tại." Lão nông ngồi cầm miếng dưa rỗng ruột, thở dài nói: "Bồ Tát công dã tràng vui mừng."

Hai người nhìn nhau cười.

Từ Phượng Niên sau khi đứng dậy, lão nông dân trồng dưa quả thực chọn hai trái dưa bỏ vào hai cái túi đưa cho hắn, Từ Phượng Niên cũng không từ chối, thản nhiên nhận lấy, tả hữu hai bên lưng ngựa mỗi bên treo một túi, sau khi lên ngựa, ngồi ở lưng ngựa ôm quyền cáo từ, lão nông dân trồng dưa nở nụ cười khoác khoác tay.

Nhân sinh bình thủy tương phùng tụ lại tan, khó mà đếm được, phần lớn đều là không gặp lại nhau, có thể gặp nhau rồi không ghét nhau, thậm chí để lại ký ức tốt đẹp đã vô cùng đáng quý.

Tu Phượng Niên cũng không thèm nghĩ vấn đề này nữa, chỉ coi gặp được lão nhân Bắc Mãng thú vị, điều hắn đang nghĩ vẫn là lén lút tiếp cận thành Võ Hầu. Nói không chừng đây là một trận hung hiểm không kém lần ám sát Thác Bạt Xuân Chuẩn.

Quá khứ tại Bắc Lương nhìn như một tòa thùng sắt thực ra sóng ngầm cuồn cuộn, đều là nhân vật của tam giáo cửu lưu trả thù tìm đến trên đầu hắn, các loại cố sự truyền kỳ vô số buồn vui ly tán, hội tụ cùng nhau, đều có thể biên soạn ra một quyển € 100 loại phương pháp ám sát Nhân Đồ Từ Kiêu và hoàn khố thế tử) , cộng thêm một quyển 《bach khoa toàn thư phương pháp chết của thích khách tử sỉ). Đám người chết này, tuyệt đại đa số đều chiến đấu đến chết, có mất mạng cũng muốn thiêu thân vào lửa, nhưng rất nhiều đều là huyết hải thâm cừu, thù hận từ thế hệ ông bà, nhưng giết Thế tử điện hạ, không có ai sẽ nhân từ nương tay. Từ Phượng Niên hiểu rõ, đến ngày hắn kế thừa tước vị Bắc Lương Vương, số lần ám sát sẽ càng tăng, mà không giảm. Đạo lý trong đó rất đơn giản, giết không chết Nhân Đồ được xưng là cả Diêm vương gia cũng không dám nhận, còn không giết được một cái tên con ông cháu cha không tranh quân quyền với người khác họ?

Trần Chi Báo không giết Từ Phượng Niên, thì sẽ có rất nhiều người giết hắn, đều không cần bạch y chiến tiên mượn đao giết người. Từ Phượng Niên đeo kiếm cong ruong mang dưa, đi đến thành Võ Hầu.

Thái độ ôn hoà của Chủng Đàn vô hình trung trở thành một lá bùa hộ mệnh của Lục Trầm, điều này làm cho Lục Trầm, đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất như là chờ đợi bị chém bay đầu, lại chờ được lông vũ nhẹ phẩy, vừa mừng vừa có chút không biết làm sao. Chắc là Chủng Đàn từng được dặn dò, nàng được đặc biệt an trí tại toà nhà nhỏ bên hồ của biệt trạch Chủng gia, được hưởng một phần mát mẻ hiếm có.

Chủng Thần Thông cùng đệ đệ Chủng Lương, một vị là đại tướng quân Bắc Mãng quyền binh hiển hách, một vị là cao thủ ma đạo hàng đầu, vậy cũng không đến mức tính toán với một cô gái con cháu của Lục gia, tuy Chủng gia tạm thời ẩn nhẫn, cũng không có nghĩa là Lục gia có thể coi như không có gì. Dù Chủng Quế ở trước mặt đại ca Chủng Đàn không đáng nhắc tới, nhưng so sánh với con cháu của đại tộc nam triều, vẫn là anh tuấn nhất lưu, vô duyên vô cớ chết bất đắc kỳ tử ở nơi tha hương, Lục gia buộc phải chủ động đưa ra giải thích hợp lý.

Lúc này Lục Quy đứng ở trước cửa sổ tiểu trúc, yên tĩnh nghe nữ nhi kể lại trải nghiệp đau đớn, từ đầu tới cuối cũng không xen miệng vào, chưa từng nghi vấn hỏi, cũng chưa từng nói an ủi, Lục Trầm trông cực kỳ bi ai, kiềm nén buồn khổ, cố kể lại chuyện bi thương bằng giọng điệu bình tĩnh, Lục Trầm tự nhận không có sơ hở, có vài nữ tử thật sự là con hát trời sinh, Lục Quy là gia chủ Giáp tự Lục gia, vóc dáng cao gầy, xứng với bốn chữ đánh giá ngọc thụ lâm phong, mặc dù hai bên tóc mai hơi bạc, nhưng vấn là nam tử tuấn tú có thể làm cho nữ tử tâm thần xao xuyến, nhất là phu nhân từng hưởng thụ muôn vàn tư vị tình ái và tình dục, sẽ càng si mê Lục Quy, loại nam tử tựa như rượu lâu năm tinh khiết và thơm phức.

Đợi nữ nhi Lục Trầm nói kể xong, chờ chốc lát, xác định không còn đoạn sau, lúc này Lục Quy mới lo lắng xoay người, chỉ nhìn thẳng vào mắt của nữ nhi, Lục Trầm vô ý thức rụt mắt lại, còn muốn giấu giếm, ở trước mặt loại người đã nửa đời sống trong chốn quan trường như Lục Quy chỉ là phí công, huống hồ hiểu con gái không ai bằng cha, nào có thể giấu giếm, Lục Quy thầm hiểu rõ buồn bã cười, đến gần Lục Trầm, thay nàng cởi chiếc khăn che mặt còn chưa kịp đổi, đưa mắt nhìn chằm chằm dung nhan tàn tạ gần như xa lạ, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu vai căng thẳng của nàng, lắc đầu nói: "Neu cha không thương con, sao lại thế chỉ có một cô con gái là con, câu chuyện con vừa kể, thật hay giả, cha tự biết rõ, còn như có gạt được huynh đệ Chủng gia hay không, mặc cho số phận."
Bình Luận (0)
Comment