Chương 242: Ma đầu ngồi trên Phật
Chương 242: Ma đầu ngồi trên PhậtChương 242: Ma đầu ngồi trên Phật
Mắt của Lục Trầm do hoe, gần như sẽ nói hết tình hình thực tế, ngay thời khắc này, nàng vô tình hay cố ý siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, tỉnh táo đôi chút, quỷ thần xui khiến cắn môi, gối đầu ở trên vai của Lục Quy. Lục Quy nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng của nàng, nói rằng: "Thi thể của Chủng Quế còn chưa tìm được, chắc sẽ lập một tòa mộ chôn quần áo và di vật, con thật chấp nhận dương nhân kết hôn với Minh nhân?"
Lục Trầm nức nở nói: "Day là chuyện thuộc bổn phận của nữ nhi bất hiếu."
Lục Quy buồn bã không nói.
Lục Quy đi rồi, ngôi nhà nhỏ bên con suối lại vắng lặng, Lục Trầm ngồi ở trước bàn trang điểm, cúi đầu nhìn thấy một chiếc gương đồng, bị nàng chộp lấy ném đi, nện vào trên tường.
Tướng quân đầu bạc sợ giáp mới, mỹ nhân tuổi xế chiều sợ gương đồng. Nhưng nàng vẫn vẫn là nữ tử tuổi trẻ, chưa từng lập gia đình.
Sau khi Từ Phượng Niên vào thành Võ Hầu, muốn chọn một nơi cao kín đáo để quan sát kiến trúc địa lý của suối Hoan Hỉ là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng mắc bệnh nghề nghiệp, đã quen thói ám sát ẩn núp, biết rất nhiều lôi trì cấm khu. Bắc Lương vương phủ chiếm núi làm vương, vùng xung quanh núi Thanh Lương lấy vương phủ làm tâm điểm, rất nhiều phủ đệ của tướng quân và quyền quý dựa vào chức tước vị chức quan cao thấp để xây dựng từ gần đến xa, trong đó cũng có mấy toà tửu lâu khách sạn không tệ, sau khi lên lầu thoả thích ngắm cảnh.
Tuy nhiên những điểm cao quan trọng dễ dàng quan sát địa hình vương phủ, không cái nào không bị mật thám trong phủ khống chế chặt chẽ, những kẻ lạ mặt vừa vào thành, chọn ngay mấy chỗ này, lên lầu giả vờ ngắm cảnh nhìn ra xa, chín trong mười người sẽ bị bí mật giết chết, kẻ còn lại được sống thêm một thời gian, đó cũng vì Bắc Lương vương phủ muốn thả thả dây dài câu cá lớn, đâm đầu thẳng vào Lôi Trì này, tự cho rằng thông minh, thật ra không khác gì tự sát. Từ Phượng Niên sau đó biết được, một đoạn ngắn thời gian trước khi hắn cập quán (đến tuổi trưởng thành), tỳ nữ tôi tớ trong phủ mỗi lần ra ngoài, đều có tử sĩ theo dõi, Chử Lộc Sơn đích thân phụ trách mỗi một chỉ tiết nhỏ, bắt được sát thủ thích khách không dưới sáu mươi người, đều thắt cổ, bắt được một tên lòi ra nhiều tên khác, mấy vị quan viên Bắc Lương có phẩm cấp không hề thấp đều trong một đêm biến thành Phủ không người chó gà không tha.
Vì vậy Từ Phượng Niên chỉ lựa chọn vào ở trong một khách sạn thấp bé cách khá xa suối Hoan Hỉ, làm như thuận miệng hỏi tiểu nhị vài địa điểm có phong cảnh đẹp trong thành Võ Hầu để du lãm, từ trong miệng của tiểu nhị biết được hai ngày sau là mười lăm, Lôi Minh Tự sẽ hương khói nghi ngút, sĩ tộc lữ khách xứ khác cùng phú thương có kinh tế du dả, đều thích vào hai ngày mùng một cùng mười lăm đi Lôi Minh Tự cung dưỡng một tôn Bồ Tát, hoặc châm lửa hoặc thêm dầu một chiếc đèn Trường Mệnh Thanh Liên, chỉ là một chiếc đèn cống tiền nhỏ bé, thấp nhất cũng phải trăm lạng bạc ròng, thành kính tin phật, bỏ ra cũng hơn 10 lượng hoàng kim, là động không đáy, bên trong thành Võ Hầu có đám nhà cao cửa rộng ngang tàng vì cả tộc đốt ba trăm ngọn đèn, đó mới gọi là vung tiền như rác.
Chắc là trong lòng coi thường Từ Phượng Niên ăn mặc tầm thường, tiểu nhị nhắc đến những thứ này với thái độ ngạo mạn, còn nói không có mấy trăm lạng bạc ròng thì đừng có đi Lôi Minh Tự giả làm người cao sang. Từ Phượng Niên cười trừ, cũng nói sẽ suy nghĩ đến việc đi thắp hương, buột miệng khen thành Võ Hầu giàu có, nói người ngoài như hắn được mở mang kiến thức.
Nghe xong câu này mới khiến sắc mặt của tiểu nhị chuyển biến tốt đẹp, giọng điệu cũng thân thiện hơn vài phần, Tu Phượng Niên nhận chìa khóa đồng, không quên đưa cho hắn vài cục bạc vụn, xin hắn mang dưa hấu treo ở giỏ trúc để vào trong giếng nước ở sân sau, tiểu nhị nói được, mang theo hai quả dưa thoải mái rời đi, cảm thấy tên thư sinh này biết cách làm người. Từ Phượng Niên buông xuống rương sách, tháo xuống Xuân Thu kiếm, đều đặt lên bàn, trước khi ra cửa đều kẹp hai sợi tóc ở khe hở cửa sổ và cửa phòng, không dễ gì phát giác, đẩy ra tức đoạn, lại đem phi kiếm Triều Lộ kiếm thai viên mãn ghim vào lên xà nhà, sau khi vào thành Từ Phượng Niên thu lại tám chín phần mười khí cơ, nhưng trong vòng trăm bước, vẫn có thể điều khiển Triều Lộ, yên tâm đi xuống lầu ăn cơm trưa, khách sạn kinh doanh ế ẩm, cũng không có mấy bàn thực khách, vắng ngắt, Từ Phượng Niên gọi một bầu rượu trắng, chỉ uống một mình, dáng vẻ thoải mái, hơi có mấy phần phong cách của sĩ tử.
Thành Võ Hầu nằm trong lòng Bắc Mãng, nhưng dung cao, phong tục tiến bộ, đối xử với di dân vùng Trung Nguyên khá hiền hậu còn rộng rãi hơn rất nhiều, so với châu Quất Tử coi trọng đẳng cấp nghiêm ngặt. Thương nhân vì tìm kiếm tiền tài, châu Quất Tử không lưu gia, gia bèn tới châu Tây Hà, vì vậy có thật nhiều mối làm ăn qua lại, không chỉ có lá trà đồ sứ, một số lượng lớn di vật Xuân Thu lưu lạc dân gian có cả đồ cổ kinh thư, cũng đều vận chuyển về phía vài toà thành lớn như thành Võ Hầu này.
Trước khi Từ Phượng Niên đi bắc, đều đã tìm hiểu về 8 Trì Tiết Lệnh cùng 12 vị đại tướng quân, châu Tây Hà Hách Liên Võ Uy, danh tiếng không mấy nổi bật, chỉ biết là xuất thân quý tộc danh giá Bắc Mãng, còn trẻ phong lưu đa tình, nhưng sau khi gia thế suy bại, không hề suy sụp sa đoạ, ngược lại lãng tử hồi đầu, chinh chiến hai mươi năm, chiến công lớn lao, mang vinh quang cho gia tộc, thê tử sớm chết bệnh, cũng không tái giá, khiến cho già rồi không con. Hoàn toàn khác với thế Mộ Dung Bảo Đỉnh võ lực cùng thô bạo nổi danh hậu thế, ngoại trừ có tài cầm binh ra, trong triều đình, Hách Liên Võ Uy chỉ có thể coi là nhân vật đảo tôm tép, nữ đế đi săn thú suốt bao năm qua, cũng hiếm thấy thân ảnh của y, vì vậy trong tám vị Trì Tiết Lệnh đây chính là vị không muốn cạnh tranh với đời nhất.