Chương 63: Hiểu hay không (2)
Chương 63: Hiểu hay không (2)Chương 63: Hiểu hay không (2)
Từ Phượng Niên đi vào túp lều chất đầy bí kíp gân như không có chỗ đặt chân, trên giường trên bàn sớm đã chất đầy, chỉ còn một góc nhà trống trải, không có gì khó đoán đó chính là nơi Khương Nê ngủ, Từ Phượng Niên ngồi trên một đống sách, từ trên một quyển «Hổ Lao Đao» xé vài trang lau mặt, lại xé vài trang dùng lau nước mưa trên tay, lúc này mới mở thư, trong thư do chính Từ Kiêu viết lão đã phái người đi kinh thành dò là tin tức, hơn nữa không giấu diếm việc lão bắt đầu chuẩn bị mời một tôn Bồ Tát trong cung chèn ép tên Tôn thái giám không có mắt kia, không sớm không muộn hai năm sau, sẽ khiến tên họ Tôn thất thế. Song điều khiến khiến Từ Phượng Niên ngạc nhiên là Từ Kiêu rốt cục để lộ đáp án, vì sao muốn để hắn đến Võ Đang, lại là muốn Vương Trọng Lâu chuyển một thân tu vi thông huyền di hoa tiếp mộc tới trên người hắn!
Đây chính là mánh khóe nghịch thiên a?
Không sợ bị thiên lôi đánh sao?
Từ Phượng Niên hủy đi mật tín, trong lòng rối như tơ vò, ngẩng đầu nhìn về Thanh Điểu đang đứng, hỏi: "Nội lực cũng có thể truyên cho người khác? Nếu có thể như thế, chỉ cần trước khi chết đem công lực tiếp tục truyền thừa, cao thủ của tông môn đại phái chẳng phải là đời sau mạnh hơn đời trước sao?"
Thanh Điểu bình thản nói: "Một viên đan dược hoặc là một chén cơm ăn vào bụng, hiệu quả như thế nào, tùy theo từng người, nội lực chuyển di, nhiều nhất cũng không quá nửa. Trên giang hồ từng có một vị ma đầu, nội lực thâm hậu, thích nhất cưỡng ép truyền nội lực cho người khác, tận mắt nhìn thể phách của những người kia không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng tứ chi nổ tung mà chết, chỉ còn lại đầu lâu còn nguyên vẹn."
Từ Phượng Niên yên lặng nói: “Còn có loại điên làm chuyện hại người không lợi mình này sao?”
Thanh Điểu gật đầu.
Từ Phượng Niên hỏi: "Ngươi nói đây là ý của Từ Kiêu, hay là chủ ý của sư phụ ta?”
Thanh Điểu thành thật trả lời: "Không dám nói."
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Vậy chính là Từ Kiêu."
Thanh Điểu đảo mắt một vòng, lại cười cười.
Từ Phượng Niên ôn nhu nói: "Chờ mưa nhỏ, lại xuống núi"
Thanh Điểu ừ một tiếng.
Mưa to đến mấy cuối cùng cũng nhỏ, Thanh Điểu chung quy vẫn phải xuống núi, Từ Phượng Niên tiễn đến miếu thờ Huyền Võ Đương Hưng lại xoay người đi.
Trở lại bên ngoài túp lêu, Từ Phượng Niên nhìn vào vườn rau lầy lội kia, khẽ cười nói: "Hận ta không thay đổi bút pháp? Nếu như bị Nhị tỷ biết được, ngươi lại muốn bị đánh nữa đúng không? Nha đầu bị đánh đau thì phải nhớ kỹ chứ."
Sau đó Thế tử điện hạ tiếp tục tập trung luyện đao, chẳng qua bắt đầu to gan lớn mật tự tìm phiền phức đi Tử Trúc Lâm trên đỉnh Đại Liên Hoa, phải biết chỗ ấy là cấm địa của tổ sư gia Vương Tiểu Bình, trên núi Võ Đang không có mấy vị sư huynh cùng thế hệ đi quấy rầy vị kiếm si này, cũng chỉ có sư thúc tổ trẻ tuổi cưỡi trâu ăn cỏ, hoặc là tìm vài thanh trúc tím phù hợp làm cần câu cá mới dám đi qua đó, lần thứ nhất Từ Phượng Niên đi Tử Trúc Lâm, bị một kiếm chém đứt mấy chục thanh trúc tía bức ra khỏi rừng trúc, lần thứ hai không biết sống chết đỡ được một kiếm, kết quả nằm trên giường nửa tháng, khiến cho Võ Đang phải móc ra bình thượng phẩm đan dược, khi Từ Phượng Niên có thể một đao bổ ra thác nước, lại lần nữa đến Tử Trúc Lâm, một kiếm đã bị ép lui, vẫn không nhìn thấy diện mục của vị kiếm si kia, song không lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, dù gì cũng có thể tập tễnh đi trở về nhà tranh, thiếu chút nữa là ăn đan dược coi như cơm ăn.
Võ Đang cùng Long Hổ Sơn đều là đan đỉnh nhất mạch nhưng có khác biệt, không chỉ có nội đan tu luyện của Sơn quý trọng Long Hổ thai tức bỏ cũ lấy mới, hơn nữa tiếp nhận ngoại đan "Nấu luyện kim thạch" bị Long Hổ sơn chê là tả đạo, trên Thanh Vân Phong cũng có vô số lò luyện đan thiên quân, đạo sĩ luyện đan đều là kẻ phải chịu khổ nhất trên núi, hàng năm tiêu hao gần vạn cân than củi, thanh thế to lớn, tháng trước Từ Phượng Niên từng độc chiếm một góc trên Thanh Vân Phong quan sát nghi thức khai đỉnh, ngọn sơn phong này nghe nói trừ Liên Hoa phong cao nhất tà khí không thể xâm phạm, cần chọn ngày lành tháng tốt, xây đàn đốt bùa, đạo sĩ luyện đan quỳ nâng lò thuốc dưới chân núi, mặt hướng về nam cầu thỉnh Đại Đạo Thiên Tôn, sau khi kết thúc mới lên núi, cuối cùng để Thế tử điện hạ hiểu tu đạo không dễ luyện đan càng khó, chỉ là không cản được việc Từ Phượng Niên uống đan dược như trâu gặm mẫu đơn, khiến cho Hồng Tẩy Tượng vất vả lắm mới thuyết phục được Tam sư huynh Tống Tri Mệnh cho phép Thế tử điện hạ lên núi xem luyện đan vô cùng phẫn uất, mị nhãn ném cho người mù không lương tâm, thiệt hết cách.
Đại sư huynh nói cái gì mà người trẻ tuổi dễ giao tiếp, lời này quả nhiên là không đúng chút nào!
Trên núi đầy hương hoa quế.
Từ Phượng Niên ngoại trừ ở Huyền Tiên Phong phân cao thấp với thác nước, thì thường thường đi Tử Trúc Lâm đấu pháp với Vương Tiểu Bình, cuối cùng miễn cưỡng có thể chống đỡ một kiếm mà không ngã.
Đừng nhìn chỉ là một kiếm, việc ngã hay không ngã, mang ý nghĩa Từ Phượng Niên luyện đao đã đăng đường nhập thất*.
Đại khái là đột nhiên phát hiện trúc tím ở trong trúc lâm chợt giảm, kiếm si tái xuất, càng lộ vẻ bí ẩn khó lường.
Ít ai có thể ngờ tới Thế tử điện hạ ác danh vang xa lại có thể trên núi Võ Đang được hơn nửa năm, một số tiểu đạo sĩ từng tiếp xúc qua phong trần tục sự đều đang suy đoán có phải Thế tử điện hạ giấu mười vị nha hoàn xinh đẹp ở trên núi hay không, hoặc có lẽ mỗi ngày đều ăn thịt cá, nhân tiện số lân bọn họ nhìn thấy sư thúc tổ trẻ tuổi càng ngày càng ít, vì vậy các tiểu đạo sĩ đồn Thế tử điện hạ vốn là ma đầu chuyển thế, cần sư thúc tổ trẻ tuổi - Chân Vũ Đại Đế chuyển thế đi trấn áp, càng ngày càng nghiêm trọng, đồn đại bịa đặt, cái gì cũng có.
Hồng Tẩy Tượng cưỡi trâu mắt điếc tai ngơ, cũng không chủ động giải thích, gặp được đạo sĩ có bối phận thấp hơn y hỏi loại vấn đề này, mới cười trả lời: "Thế tử điện hạ đang học những điển tịch như « Vân Cấp Thát Thiêm » « Đạo giáo nghĩa khu », rất chăm chỉ."
Nếu là người khác nói, đương nhiên không ai chịu tin. Nhưng từ miệng của sư thúc tổ nói ra, vẫn khiến người ta bán tín bán nghi.
Chợt có một vị đạo sĩ bối phận tư lịch đều không thấp không nhỏ lòng đầy căm phẫn hỏi: "Hồng sư thúc, họ Từ kia làm Thế tử điện hạ sung sướng không làm, đến núi Võ Đang tác oai tác quái làm gì? Luyện đao cho ai nhìn?
Sư thúc trẻ tuổi cười ha ha nói: "Chắc hắn luyện đao cho bản thân nhìn, Thế tử điện hạ xuất thân đại phú đại quý, sở thích cũng sẽ khác xa so với người thường, ách, quả thật hơi khác."
Luôn có người nhịn không được giễu cợt một câu: "Khẳng định là học trộm tuyệt học của Võ Đang chúng ta, luyện thành đao pháp, rồi xuống núi gây nghiệt!"
Lúc này Tiểu sư thúc lập tức im lặng.
Hôm nay y thả Thanh Ngưu tự chơi, một mình hành tẩu ở sơn lâm, tiến về phía Huyền Tiên Quan, nhìn thấy một con ve sầu khá lớn độc nhất vô nhị trên núi Võ Đang xẹt qua trước mặt.
Cũng không thấy Hồng Tẩy Tượng tăng tốc như thế nào, loạng choạng vài bước như một tên say, bèn đuổi kịp con ve, nhẹ nhàng nắm, vừa kịp lúc cản ve sầu đụng vào mạng nhện.
Sư thúc tổ cúi đầu xoay người đi qua mạng nhện, lúc này mới buông ra hai ngón tay, phóng sinh cho con ve sầu. Thật ra con ve sầu này từ lúc ấu trùng đến hoá trùng trưởng thành, tuổi thọ nhiều nhất chỉ khoảng 3 tháng.
Nhưng Hồng Tẩy Tượng vẫn cứu nó, không có bất kỳ lý do gì. Chỉ là làm việc nhỏ không thuận theo tự nhiên mà thôi.
Vị sư thúc tổ này lên núi hơn hai mươi năm có lẽ chỉ làm mấy việc nhỏ này, vẫn luôn được tất cả mọi người coi là nhân tuyển lĩnh ngộ thiên đạo tốt nhất, nhưng dường như bản thân y chưa từng biết thiên đạo là gì, cũng không cố phí sức suy nghĩ sâu xa, ăn uống ngủ nghỉ, chăn trâu đọc sách ngắm cảnh, bình bình đạm đạm.
Hồng Tẩy Tượng chậm rãi đi đến bên ngoài túp lầu, nhìn thấy Thế tử điện hạ đang hái từ vườn rau xanh một trái dưa leo bỏ vào miệng nhai.
Hồng Tẩy Tượng nghĩ thừa dịp Thế tử điện hạ không chú ý định hái trộm một quả trái leo ăn thử, lại bị Từ Phượng Niên cầm vỏ Tú Đông đao đánh ngay tay.
Hồng Tẩy Tượng đành phải ngồi xổm ở một bên hiếu kì hỏi: "Thế tử điện hạ, thật cam lòng bỏ thịt ngon rượu ngon ở Vương phủ, người đẹp hát hay, sơn trân hải vị cùng gấm vóc gối chăn sao?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Nếu người làm những chuyện này trong suốt vài chục năm, cũng sẽ bỏ được."
Hồng Tẩy Tượng lắc đầu nói: "Tiểu đạo không nỡ rời ngọn núi này."
Từ Phượng Niên khinh bỉ nói: "Ngươi là nhát gan, hai việc khác nhau."
Hồng Tẩy Tượng bĩu môi, đây chính là kháng nghị lớn nhất của sư thúc tổ trẻ tuổi.
Từ Phượng Niên giễu cợt nói: "Ta còn dám lên núi luyện đao, ngươi lại không dám xuống núi? Dưới núi tụ tập yêu ma quỷ quái hay là khắp nơi đều có yêu ma quỷ quái? Lui một bước nói, cho dù có thật, nhưng ngươi chỉ cần thêm một đạo sĩ diệt quỷ bên cạnh là được"
Hồng Tẩy Tượng vẫn dùng sức lắc đầu.
Từ Phượng Niên không muốn lãng phí nước bọt, hỏi: "Ta muốn đi Tử Trúc Lâm, ngươi đi theo không?"
Hồng Tẩy Tượng càng là lắc đầu như trống bỏi, khoác tay nói: "Không đi, hiện tại Tiểu Vương sư huynh không cho ta đến đó chăn trâu."
Từ Phượng Niên gặm dưa leo, mang Tú Đông đao rời khỏi vườn rau, nói hàm hồ không rõ: "Làm thiên hạ đệ nhất có gì đặc biệt hơn người, còn không bằng làm cái thiên hạ duy nhất. Thiên hạ đệ nhất ai cũng muốn đoạt, cướp tới cướp lui cũng chỉ có một người, nhưng cái sau ai cũng có hi vọng đắc đạo, đây mới là thiên đạo."
Hồng Tẩy Tượng ngồi xổm trên mặt đất, hai tay nâng quai hàm lâm vào trầm tư: "Có chút u mê, có chút không hiểu."
Từ Phượng Niên đưa lưng về phía Hồng Tẩy Tượng, hừ lạnh nói: "Đừng có ăn vụng dưa leo, ta kiểm kê rồi, ta vê mà phát hiện thiếu một trái, ta sẽ đánh cho ba chân của ngươi đều là máu, có hiểu hay không?"
Hồng Tẩy Tượng cố nặn ra nụ cười nói: "Hiểu rồi!"
*đăng đường nhập thất: Thành ngữ chỉ người đã nắm vững, thông hiểu sâu xa một học thuyết hay một giáo nghĩa nào đó.