Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 62 - Chương 62: Hiểu Hay Không (1)

Chương 62: Hiểu hay không (1) Chương 62: Hiểu hay không (1)Chương 62: Hiểu hay không (1)

Đêm hôm đó Khương Nê sớm đã không phải Tây Sở Thái Bình công chúa một mình xuống núi, Từ Phượng Niên không có thẹn quá hoá giận hủy đi lối viết thảo phản nghịch của nàng, chỉ nằm tại trên thêm đá uống cạn hơn phân nửa bình rượu gạo, ăn hết tất cả thịt bò, chờ phương đông hiện lên ánh sáng màu trắng bạc, lúc này mới rời Thái Hư Cung. Lúc đầu, Từ Phượng Niên vẫn cần cù luyện đao, con chim bay sau, bay chậm sẽ phải chịu khổ sở. Tảng sáng có tiểu đạo đồng đến quét dọn nhìn thấy dòng chữ xấu xí trên quảng trường, giật nảy mình, tưởng thần tiên hạ phàm viết thiên thư, bèn vất chổi chạy về trong điện gọi sư phụ, sau đó sư phụ nhìn thấy lại gọi sư phụ, cuối cùng tập trung sáu vị sư thúc tổ bối phận cao nhất của Võ Đang.

Thiên hạ đạo môn trong gân 60 năm có duy nhất vị Chưởng giáo Vương Trọng Lâu tu thành tại Đại Hoàng Đình Quan.

Trân Diêu, chưởng quản giới luật đạo đức trên núi Võ Đang, tính tỉnh nghiêm khắc nhưng linh hoạt, hơn 90 tuổi, thân thể lại vẫn khoẻ mạnh, thích nhất giãm Cửu Cung xoay quanh để răn dạy vị tiểu sư đệ thiên phú cao nhất trên núi, nhưng lần nào cũng đều chưa mắng xong, liền bắt đầu không nỡ, dẫn đến nhiều lần sấm to mưa nhỏ.

Còn có vị Tống Trị Mệnh sống hai cái thất tuân khoảng 140 tuổi, cho nên bối phận có vẻ thấp, đã xuất quan Mạt Lao Quan bảy tám lần, số lần nhiều, không phải thiên hạ đệ nhất cũng là thiên hạ đệ nhị. Đồng thời kiêm chức luyện đúc ngoại đan, đan dược Võ Đang nhiều như rừng, gân như bách tiên đan diệu dược, rất nhiều được luyện từ tay hắn.

Du Hưng Thụy mới từ Đông Hải du lịch trở về, ăn mặc lôi tha lôi thôi, nội lực hùng hậu gần với Vương Trọng Lâu, vừa mới sáu mươi, trên đường thu đệ tử căn cốt xuất sắc, tiểu oa nhi không đến hai mươi tuổi, bối phận Võ Đang thường không liên quan với tuổi tác, căn nguyên ở chỗ này.

Kiếm si Vương Tiểu Bình còn câm hơn so với câm điếc, như giếng cổ không gợn sóng, đời này của y trừ kiếm, không quan tâm thứ gì khác.

Thêm Hồng Tẩy Tượng chắc chưa từng làm việc nào đàng hoàng ở cả tòa núi Võ Đang, đơn độc truy cầu thiên đạo hư vô mờ mị[t.

"Chữ tốt." Trần Diêu từ đáy lòng thở dài nói.

"Tuyệt diệu." Du Hưng Thụy gật đầu phụ họa.

"Hảo văn. Trừ bảy chữ ở cuối, văn này rất hùng tráng, bi phẫn mà bất khuất, cuộc đời hiếm thấy." Tống Tri Mệnh số tuổi gấp hai người bình thường thở dài nói, khom người đứng tại phần đầu bài, cẩn thận quan sát, một tay vân vê đầu lông mày trắng như dây leo, nói xong lập tức ồ lên: "Suy nghĩ tỉ mỉ, dường như bảy chữ ở phần cuối nhìn như dư thừa, mới là vẽ rồng điểm mắt. Hay một cái thề giết."

"Chữ tốt, nếu so với lối viết thảo thì càng tùy ý mênh mông, rồng vượt Thiên Môn, hổ ngồi trên đỉnh núi, hiếm thấy. Văn thật hay, thật khó để tưởng tượng rằng nó đến từ một vị nử tử tuổi chưa quá hai mươi." Vương Trọng Lâu mở miệng kết luận.

"Xuyt xuyt xuyt, các ngươi nói khẽ chút." Tiểu sư thúc tổ khẩn trương nói.

"Sợ cái gì, Thế tử điện hạ đang luyện đao dưới kia." Vương Trọng Lâu trêu ghẹo nói.

"Dù sao đến lúc đó xui xẻo chỉ có một mình ta gánh." Hồng Tẩy Tượng càu nhàu.

"Người trẻ tuổi dễ tiếp xúc cùng người trẻ tuổi, chúng ta đều lớn tuổi rồi." Vương Trọng Lâu cười tủm tỉm nói.

"Đại sư huynh, bởi vì ta nhỏ, liền ném ta vào trong hố lửa ư? !" Hồng Tẩy Tượng bi phẫn gần chết nói.

"Tiểu sư đệ à, ngươi phải có giác ngộ ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, thiên đạo không gì hơn cái này." Vương Trọng Lâu pha trò nói, trước mắt các sư đệ, đâu còn có phong phạm siêu nhiên nhập thánh đạo môn thần tiên nữa.

"Thối lắm! Đây là lời của phật giáo!" Hồng Tẩy Tượng reo lên.

"Trăm sông đổ vào một biển, lời nói khác nhau, lý đều tương tự." Du Hưng Thụy bỏ đá xuống giếng cười to nói.

"Nghe không, Du sư huynh ngươi nói lời này rất có lý." Vương Trọng Lâu võ võ bả vai của tiểu sư đệ, sau đó cùng Du Hưng Thụy nhìn nhau cười, mọi người đều cao tuổi rồi, vô vọng vũ hóa, chuyện vui lớn nhất chính là trêu ghẹo tiểu sư đệ vài câu, không biết được ngày nào sẽ nằm trong quan tài, có thể nói được câu nào thì cứ cứ nói cho thoả.

Vương Trọng Lâu nói: "Tiểu sư đệ, nơi này chữ ngươi tốt nhất, thừa dịp thời tiết khô ráo, ngươi đến sao chép, đặt ở tâng cao nhất Tàng Kinh Các cẩn thận trân tàng."

Hồng Tẩy Tượng liếc mắt,'Không viết, nếu như bị Thế tử điện hạ biết được, ta chắc sẽ thiếu lớp da”

Vương Trọng Lâu cười nói: "Cùng lắm thì không chép vào bảy chữ cuối, sợ cái gì.

Hồng Tẩy Tượng thâm nói: 'Dù sao đến lúc đó bị đánh không phải đại sư huynh”

Vương Tiểu Bình mười sáu năm không mở miệng ngừng chân tập trung suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khàn khàn nói: "Trong chữ có kiếm ý."

Bốn vị sư huynh lớn tuổi hơn quay mặt nhìn nhau, tiếp theo đều hiểu ý cười cười.

Hồng Tẩy Tượng từ lúc lên núi chưa từng nghe qua Lục sư huynh mở miệng nói chuyện, vô cùng kinh hỉ qua đi, sau đó tuyệt vọng nói: "Ta viết!"

3 ngày sau sấm sét nổ lớn.

Từ Phượng Niên chống một chiếc ô giấy dầu trở lại Thái Hư Cung, sau cơn mưa, chỉ còn lại một nơi đen như mực. Mưa dần nặng hạt, hạt mưa trút xuống mặt ô càng lúc càng mạnh càng vang dội, bỗng nhìn thấy một thân ảnh gầy gò vác kiếm gỗ đào đi vào quảng trường, đứng tại một góc khác.

Từ Phượng Niên không biết có lão Khôi tóc trắng đã rời Bắc Lương Vương phủ chưa, nếu không có thể gọi tới chiến với kiếm si này một trận. Cùng đao khách Đông Việt liều mạng chiến một trận, lại nhìn cao thủ so chiêu, khác hẳn nha, không còn là xem náo nhiệt. Bỏ đi suy nghĩ hấp dẫn này, Từ Phượng Niên quay người xuống núi.

Bên ngoài túp lều, Ngô Đồng Uyển nhất đẳng đại nha hoàn - Thanh Điểu đứng dưới dông tố, mang một chiếc ô dầy giấu trên bề mặt vẽ thanh loan, lặng chờ Thế tử điện hạ.

Thanh Điểu mang đến phong thư do Đại Trụ quốc đích thân giao cho nàng.
Bình Luận (0)
Comment