Chương 65: Đại Hoàng Đình
Chương 65: Đại Hoàng ĐìnhChương 65: Đại Hoàng Đình
Từ Phượng Niên bưng một đống đá cuội tại đáy hồ, ném lên mặt đất, lại nhảy vào ao sâu băng lãnh thấu xương, nhiều lần như thế, trong thời gian nửa ngày, hắn lấy ra khoảng bốn mươi viên, loại bỏ phân nửa, đều chất đống ở trong động sau thác nước, làm xong chuyện cổ quái này, mới xách đao tiến về rừng trúc, nói là rừng trúc tía, kỳ thực xen lẫn rồi không ít nam trúc từ trúc, mấy chục ngàn gốc cây trúc hợp thành rừng trúc, gió vừa có nổi lên chính là sóng trúc cuồn cuộn, sinh cơ dạt dào.
Từ Phượng Niên thích tới chỗ này bắt ít gà lôi cùng với ếch ăn với cơm, không có lý gì trúng một kiếm lại không kiếm chút lợi bù lỗ, nghe tên cưỡi trâu kia nói măng ở nơi này vào mùa đông là mỹ vị nhân gian, Từ Phượng Niên không biết có thể nhịn được đến lúc đó hay không.
Kẻ ngốc nhất Võ Đang đang ở tại một trúc lâu đơn sơ nằm ở chỗ sâu trong rừng trúc, gã luyện kiếm thích việc đạp trên những ngọn trúc, kiếm thế như sóng lớn, đúng thật là thế như chẻ tre.
Từ Phượng Niên tiến vào rừng trúc liền rút Tú Đông ra, thời khắc đề phòng một kiếm khôn lường của kiếm sỉ Vương Tiểu Bình.
Chỉ là hôm nay không hiểu tại sao, mãi đến khí Từ Phượng Niên nhìn thấy trúc lâu, Vương Tiểu Bình vẫn còn chưa xuất kiếm.
Lấy can đảm tiếp tục tiến lên, quần áo trên thân của Từ Phượng Niên đã ướt đẫm, không trách được Thế tử điện hạ như giẫãm trên băng mỏng, kiếm si kia thật sự si, mặc kệ cái gì Bắc Lương ba mươi vạn thiết ky, mặc kệ cái gì Đại Trụ Quốc Từ Kiêu, mặc kệ bốn chữ trên miếu thờ dưới chân núi Võ Đang, trong lòng gã chỉ có kiếm. Cho nên mỗi lần chỉ ra một kiếm, Từ Phượng Niên đều tập trung toàn bộ tinh thần cẩn thận ứng đối.
Vương Tiểu Bình chậm rãi đi ra khỏi trúc lâu, ngồi trên ghế trúc, cũng không vác theo thanh Thần Đồ trấn sơn chỉ bảo.
Từ Phượng Niên nhét Tú Đông trở vào vỏ, đi qua ngồi trên chiếc ghế đối diện Vương Tiểu Bình. Kiếm si không cầm kiếm, thì chỉ là một đại trung niên thúc tướng mạo anh tuấn, biểu cảm cứng nhắc, đạo bào mộc mạc, Vương Tiểu Bình trở thành đạo sĩ Võ Đang rất muộn, nghe đồn trước khi lên núi là một tên nhà giàu ăn chơi, không mưu con đường làm quan, chỉ si mỹ nhân và kiếm, sau khi chịu một lần tổn thương tình cảm, đã nhận ra mỹ sắc là hổ sói, dưới cơn giận dữ phân tán hết tài sản trong nhà, lên Võ Đang, người khác cả một đời không được ngộ ra «Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục», gã chỉ bỏ ra thời gian 3 năm liền khắc sâu trong lòng, cuối cùng trở thành đệ tử chưởng giáo đời trước, về thì cấm thanh luyện kiếm, tự nghĩ ra con đường gian khổ của kiếm đạo.
Vương Tiểu Bình xoắn mấy miếng trà khô trong tay, bỏ vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt, biểu lộ chất phác, ánh mắt lại rạng rỡ.
Từ Phượng Niên ngồi trong thời gian mấy nén nhang, cũng chỉ thấy kẻ ngốc nhất Võ Đang nhai kỹ nuốt chậm lá trà, trà mùa thu có vẻ hơi khô già so với trà hai mùa xuân hạ, vị trà nhạt, càng lạ lùng hơn khi lần đầu tiên thấy có người ăn sống. Từ Phượng Niên nghe tiếng lá trúc rên vang, không khỏi nhớ tới một bài vịnh trúc thơ của Nhị tỷ, chắc coi tiếng trúc kêu xào xạc thành tiếng nức nở nghẹn ngào của dân gian khổ đau và mỹ nhân tuổi xế chiều, lúc đó rất được các sĩ tử khen ngợi, chỉ sợ hiện tại tỷ ấy chỉ nhận toàn những lời phê bình vô cùng cay độc tại Thượng Âm học cung, đám sĩ tử đều hối hận trước đây đã tán dương Từ Vị Hùng như vậy. Từ Phượng Niên nhìn chung quanh một hồi, trừ trúc thì vẫn là trúc, cảm thấy không thú vị, bèn nắm chặt Tú Đông, đứng dậy yên lặng rời đi.
Vương Tiểu Bình nhìn bóng lưng của Thế tử điện hạ một lần, dường như đang do dự phải chăng nên đem một gốc trúc làm trường kiếm.
Từ Phượng Niên rời khỏi rừng trúc, vạt áo lần nữa ướt đẫm, rừng trúc này quả thật không phải là nơi cho người ở. Một kiếm không ra, so với xuất kiếm đã làm cho Từ Phượng Niên sợ mất mật. Hoa quế trên núi rơi rụng hết.
Từ Phượng Niên không biết đã ngoi lên lặn xuống ao sâu tại Huyền Tiên phong mấy lần, mấy ao có nước còn lại ở núi Võ Đang cũng đều không thoát, cuối cùng vẫn bị hắn móc ra hơn bốn trăm viên đá cuội, hai màu trắng đen, chồng chất trong túp lều, Thế tử điện hạ ngoài việc cầm Tú Đông đi bổ chém thác nước, còn lại chính là lấy Tú Đông điêu khắc đá, trong Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục có một loại kiếm pháp giống như nữ tử thêu hoa, gọi Thiên Nữ Tán Hoa, rất tinh tế huyền diệu, đại khái có thể sánh ngang kiếm pháp của Ngô gia kiếm trủng, Từ Phượng Niên bèn sử dụng loại kiếm thức này trên mũi của Tú Đông đao, điêu khắc cực kỳ hao phí tâm thần, thoạt đầu mỗi ngày chỉ điêu khắc hai ba viên đá đã là cực hạn, dân dà sau đó, mỗi ngày 4 5 viên, chờ trên núi tuyết rơi, Từ Phượng Niên có thể nhắm mắt hạ đao, một ngày khắc xong 13,14 viên.
Từ Phượng Niên bấm ngón tay tính toán, chắc cũng cũng đã đến thời điểm rời khỏi Võ Đang, dù sao còn phải đi Cửu Hoa gõ chuông, đối Bắc Lương Vương phủ mà nói, đây là chuyện kiên trì nhất.
Chẳng biết tại sao, đối với chuyện chưởng giáo Vương Trọng Lâu Võ Đang chuyển nội lực cho mình, Từ Phượng Niên càng lúc càng lãng quên. Cũng không biết là thiên đạo của Hồng Tẩy Tượng cưỡi trâu, hay kiếm cùng trúc của Vương Tiểu Bình, hoặc là thệ sát thiếp trước Thái Hư Cung.
Hồng Tẩy Tượng kiên nhẫn điêu 360 quân cờ, 180 quân đen, 180 quân trắng. Ngang dọc 19 đạo, 19 tăng theo cấp số nhân chính là 361.
Về mặt thay đổi một cách âm thầm, đao pháp của Từ Phượng Niên đã thay đổi từ thô sang tỉnh.
Thỉnh thoảng đi rừng trúc mấy lần, có thể bức kiếm si Vương Tiểu Bình không thể không xuất kiếm chém đứt mười mấy cây trúc tía, mới có thể đuổi Thế tử điện hạ ra khỏi rừng trúc. Lần gần đây nhất, ước chừng đã phiền chán thế tử cùng Tú Đông đến cực điểm, một kiếm lại một kiếm, chém cho góc đông bắc của Tử Trúc Lâm thành một bãi đất trống.
Bên ngoài trúc lâu, Vương Trọng Lâu ngồi đối diện kiếm si, cũng nhai lá trà, mỉm cười hỏi: "Khí cơ dẫn dắt được như thế nào ?"
Vương Tiểu Bình gần như chỉ lên tiếng có lần ở Thái Hư cung, gật đầu.
Vương Trọng Lâu nói: "Ngươi mỗi lần xuất kiếm đều rõ, xua đuổi đao pháp và khí thế của Từ Phượng Niên đều đến một chỗ, « Lục Thủy Đình » ở trong tối, giấu diếm kiếm quyết, có thể thanh tâm dẫn đạo, chưa từng nghĩ Từ Phượng Niên lấy đao pháp điêu khắc quân cờ, đánh bậy đánh bạ, ngộ được tinh túy của « Giáp Tử Tập Kiếm Lục », còn nữa không biết học được Quy Tức Pháp từ vị cao nhân nào, luyện đao ngay dưới ao, cùng Võ Đang tâm pháp trăm sông đổ về một biển, vốn cho rằng Đại Hoàng Đình của ta, tối đa tặng cho vị Thế tử điện hạ này ba bốn phần, hiện tại xem ra, năm sáu phần hẳn cũng không phải không thể."
Kiếm si trông khá giận dữ, thanh kiếm gỗ đào Thần Đồ để ngang trên bàn bỗng dưng có dấu hiệu rung lắc.
Vương Trọng Lâu đưa tay nhẹ nhàng phất mặt bàn, cổ kiếm Thần Đồ quy về yên tĩnh, cười nói: "Ngốc tử, sao ngươi lại vội vàng xao động như vầy, như thế thì làm sao thay Võ Đang vượt qua nội tình kiếm đạo mười mấy đời tích lũy ra của Ngô gia kiếm trủng ?"
Vương Tiểu Bình cười cười, nhặt lên một vốc là trà xanh biếc trong chậu trúc, nhai nát ngụm lớn.
Vương Trọng Lâu trêu ghẹo nói: "Ngươi thật nhẫn tâm để võ đạo Thiên Đạo đều do một mình tiểu sư đệ của ngươi gánh vác? Tẩy Tượng dẫu sao chỉ là người chưa đến ba mươi, không sợ khiến hắn mệt chết? Trong đám sư huynh tuổi thì già nhưng ngộ tính thì ngắn chúng ta, chỉ có ngươi gân Thiên Đạo nhất, cho nên đừng nhìn ngươi khó chịu với Tẩy Tượng, ta biết trong số sư huynh đệ, ngươi coi trọng nhất là tiểu sư đệ này. Cho nên, chờ Thế tử điện hạ rời núi, ngươi dụng tâm chút, gánh vác trọng trách, học tên Ngô Lục Đỉnh của Ngô gia kiếm trủng kia, đi khắp nơi một phen, Đông hải Nam hải, Bắc Lương Tây Man, hành tẩu khắp nơi, Đông Hải Bắc Hải, Bắc Lương Tây Man, đi dạo một vòng, nói không chừng kiếm đạo của ngươi lại thành, chỉ ngồi nói suông, có thể cũng không phải là biện pháp tốt." Tên ngốc nhất Võ Đang gật gật đầu.
Ánh mắt cô đơn nhìn về phía vị đại sư huynh nói lời nhẹ nhõm.
Vương Trọng Lâu nhìn thấy ánh mắt này, cởi mở cười nói: "Chỉ là một Đại Hoàng Đình nhỏ bé, so với ngàn năm đại kế của Võ Đang, đáng là thứ gì?"
Kiếm si Vương Tiểu Bình lắc lắc đầu, có lẽ là muốn nói Đại Hoàng Đình này "không nhỏ".
Vương Trọng Lâu không để ý tới những cái này, cười ha ha nói: "Bảo Tẩy Tượng vụng trộm giấu đi mấy quân cờ, vào lúc này chắc Thế tử điện hạ không tìm được tiểu sư đệ của chúng ta, chỉ có thể xuống đáy ao tìm vài viên đá. Ta phải nắm chặt thời gian này."
Kiếm si vô thức đưa tay nắm chặt kiếm gỗ đào.
Võ Đang chưởng giáo lắc lắc đầu, chậm chạp đứng dậy, rời khỏi rừng trúc tía.
Vương Tiểu Bình ngơ ngác ngồi tại trúc lâu, quay người vung một kiếm chém ngã trúc lâu.