Chương 66: Một vai gánh đạo
Chương 66: Một vai gánh đạoChương 66: Một vai gánh đạo
Một cao thủ sẽ phải chú ý đến khí cơ, một vương triều sẽ chú ý đến khí vận, mà một tông phái cũng sẽ chú ý đến khí tượng.
Thiên hạ Đạo môn thế tạo thế chân vạc, Long Hổ Sơn được vương triều Ly Dương coi trọng, làm kẻ đứng đầu đạo thống suốt mấy trăm năm, tứ đại thiên sư người này thần thông huyền ảo hơn người kia, thêm vào đó Long Hổ Sơn liên tục xuất hiện thiên tài, gân như cách mỗi một đời đều sẽ có một hai vị thiên tài không xuất thế có hi vọng làm chưởng giáo.
Một trăm năm gần nhất, Cát Hồng có viết «Thái Cực Kim Đan», chê bai ngoại đan là bàng môn tả đạo, có đến hai mươi vạn chân ngôn, nhắm thẳng vào Võ Đang, chỉ trích Võ Đang vô cùng thậm tệ.
Năm mươi năm trước xuất hiện một vị Tê Huyền Trinh một mình tàn sát gần như cả sáu vị hộ pháp của ma môn, chỉ tiếc mãi đến khi vũ hóa trên Trảm Ma Đài tại Long Hổ Sơn, vị chân nhân này cũng chưa từng tranh cao thấp với Vương Tiên Chi, nếu không thiên hạ đệ nhất cũng sẽ không để trống.
Ba mươi năm trước đột nhiên xuất hiện một vị hộ quốc thiên sư tinh thông nội đan Đại Đạo, gắng gượng nghịch thiên thay đổi tuổi thọ của lão hoàng đế kéo dài thêm 15 năm, nghe đồn là pháp môn lấy mạng đổi mạng, vị quốc gia thời trẻ từng tự nói muốn sống tam giáp (188 tuổi) không quá thất tuần đã mất đột ngột, vì vậy mang đến cho Long Hổ Sơn trăm năm vinh hoa.
Mười năm trước, Phật đạo tiến hành một cuộc tranh luận trăm ngày, cuối cùng bị một đạo sĩ không biết tên ở Long Hổ Sơn đột nhiên xuất hiện, khua môi múa mép, giáo lý tinh diệu cực điểm, Lưỡng Thiện Tự vốn đã nắm chắc thắng lợi trong tay chỉ có thể nhận thua.
Còn Võ Đang thì sao ?
Có vẻ như trăm năm qua không có bất kỳ người và việc nào nổi danh thiên hạ.
Thế nào là khí tượng đường hoàng ?
Nếu không phải Vương Trọng Lâu tu thành Đại Hoàng Đình, chỉ sợ ngọn núi này ngoại trừ là nơi những tín đồ thành tín Bắc Lương đến hành hương, thì đã bị thế nhân trên thiên hạ quên mất còn có Đại Tiểu Liên Hoa Phong, còn có Ngọc Trụ, còn có biển hiệu Huyền Võ Đang Hưng.
Hôm nay Hồng Tẩy Tượng luyện đan cùng sư huynh Tống Tri Mệnh lớn tuổi nhất trên núi, lại cũng không phải là luyện đan bằng lò luyện đan lớn nhất tại Thanh Vân Phong, mà là ngay tại Tiểu Liên Hoa phong, chỉ có một lò luyện bằng thanh đồng cao cỡ nửa người, hao phí than củi lưu hoàng đan thạch không nhiều, cũng không chọn ngày lành tháng tốt, không có lập đàn vẽ bùa, càng không bài trí bảo kiếm cổ kính trấn tà khu ma, người ngoài nhìn thế nào cũng không thấy giống dáng vẻ luyện chế đan dược tốt nhất, nhưng Tống Tri Mệnh lại cực kỳ khẩn trương, càng khẩn trương gấp trăm lần so với lúc ở Thanh Vân Phong, ngồi xổm ở trên mặt đất tự mình khống chế độ lửa, hai sợi lông mi trắng rủ xuống đất cũng không để ý đến.
Tống Tri Mệnh tuổi tác đã cao, luyện đan vô số, rất nhiêu đều thông qua đủ loại con đường đưa đến trong tay quan to hiển quý, thậm chí là hoàng thân quốc thích bên kinh thành,"Tri Mệnh Đan" rất được danh tiếng trong khắp vương triều, nhưng lão nhân này lại coi việc luyện đan của mình như là tu đạo, ngộ tính có hạn, chỉ nghèo nhân lực vật lực, thiếu âm dương hòa hợp, cho nên lúc ban đầu « Thái cực kim đan » xuất thế, Tống Tri Mệnh cũng chỉ có cười khổ, muốn sửa lại mà không thể làm gì. Nhưng sau khi tiểu sư đệ lên núi, xem qua vô số điển tịch, lại được gã ra đưa ra con đường mới, không câu nệ nội đan hay ngoại đan, nội ngoại kiêm tu, bởi vậy những năm nay luyện đan, không phải Tống Tri Mệnh dạy Hồng Tẩy Tượng làm sao hàng long phục hổ điều dưỡng ngũ hành, ngược lại là lão sư huynh này cam tâm tình nguyện làm đạo đồng nhóm lửa cho tiểu sư đệ.
Trong mắt của Thế tử Điện thì tên cưỡi trâu này cực kỳ lười nhác lêu lổng, nhưng trong mắt tất cả vị sư huynh, Hồng Tẩy Tượng lại là Chân Võ đại đế chuyển thế có thể hi vọng nhất ngăn cơn sóng dữ nhất, bốn ngàn chữ « Tham Đồng Khế » luyện đan pháp, đối với chưởng giáo Vương Trọng Lâu hoàn toàn chính là mật điển tuyệt không thể tả của Đạo môn năm trăm năm qua, nó ở đâu đó trong dạy người luyện đan, căn bản là đang dạy người đó như thế nào là vô thượng Đại Đạo! Vương Trọng Lâu từ trước tới giờ đều không dám nói chính bốn ngàn chữ này khiến lão có lòng tin tu luyện Đại Hoàng Đình Quan. Còn về quyền pháp mà Từ Phượng Niên học được, rõ ràng là sự kết hợp giữa Ngọc Trụ tâm pháp cùng cảnh giới tối cao của Võ Đang kiếm thuật, cũng không phải tìm được từ trong kinh thư các như Hồng Tẩy Tượng đã nói, mà là do vị này sư thúc tổ trẻ tuổi này ngày qua ngày buồn tẻ xem bói có cảm ngộ, phù hợp với thiên đạo nhất.
Đạo sĩ cưỡi trâu này đâu biết rằng hành động của bản thân kinh thế hãi tục cỡ nào, chỉ sợ nếu biết rõ, với bản tín nhát gan mỗi ngày bị Thế tử Điện hạ mắng là rùa đen rút cổ, cũng chỉ lải nhải một câu dưới núi rất đáng sợ, tiểu đạo ta trước khi trở thành thiên hạ đệ nhất, có đánh chết cũng sẽ không xuống núi.
Hồng Tẩy Tượng cau mày nhìn chằm chằm lô luyện đan, đột nhiên kéo lên Tống sư huynh, reo lên: "Rút luil"
Tống Tri Mệnh thầm biết không ổn, một lò đan dược tiêu hao bao nhiêu đan dược trân quý đi nữa, sao có thể so với tiểu sư đệ này? Lập tức cuốn hai tay áo, lập tức mang theo Hồng Tẩy Tượng hối hả lui về phía sau.
Một tiếng âm vang, lò luyện đan nổ tung.
Toàn bộ Võ Đang ai ai cũng nghe được tiếng nổ đâm rách màng nhĩ này, từng đạo quan cung điện trên đỉnh núi đều có thể nhìn thấy một luồng khói xanh nồng nặc lượn lờ dâng lên, cũng không ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên làn khói sau đó lại tiếp tục làm việc.
Chậc, sư thúc tổ của chúng ta lại nghịch ngợm rồi.
Hai sư huynh đệ trên Tiểu Liên Hoa phong vô cùng chật vật, ống tay áo đạo bào của Tống Tri Mệnh đã rách bươm, nhưng dẫu gì đã bảo vệ được cho tiểu sư đệ đầu sỏ gây hoạ.
Hồng Tẩy Tượng tiếc rẻ chạy tới bên lò luyện đan thanh đồng, lò này là gã từng chút một tự tay rèn thành, huống chi số lượng hương khách đến Võ Đang mấy năm nay ngày càng ít, tình hình kinh tế túng quẫn, nếu không phải Tống sư huynh tại Thanh Vân Phong khai lò luyện đan bất kể ngày đêm bất kể ngày tốt ngày xấu, đã sớm nghèo rớt mùng tơi, thanh liêm, thật sự chỉ còn lại liêm khiết. Dù sao Võ Đang cũng không phải Long Hổ Sơn nha. Trên núi tuy tự cấp tự túc không khó, nhưng nhiều chuyện muốn làm lại hữu tâm vô lực, Hồng Tẩy Tượng tâm tư đơn giản, nhưng không có nghĩa gã ngu ngốc không rành thế sự, nếu như gã ngây thơ, thế thế giới này thật không có người thông minh. Vì sao chưởng giáo đại sư huynh mời Thế tử điện hạ tới Võ Đang, Hồng Tẩy Tượng đương nhiên hiểu, nhưng cũng không nổi nóng bài xích như Tiểu Vương sư huynh.
Hồng Tẩy Tượng ngồi xổm nhìn vao đan dược đã hoá bùn nhão trong lo luyện đan, duỗi ra hai ngón tay kẹp ra một chút, đưa đến chóp mũi hít hà, mặt mày ủ dột nói: "Còn cách khá xa. Tam sư huynh, xem ra phải mượn lò của huynh rồi, đến lúc đó đừng mắng ta, Tiểu Vương sư huynh không cho ta đi rừng trúc của hắn rồi, nếu không hắn lại đi Thanh Vân Phong nữa, ai."
Tống Tri Mệnh mặt mũi hiền lành nhìn vẻ mặt vẻ u sầu khổ của tiểu sư đệ, cười ha ha nói: "Không dám."
Hồng Tẩy Tượng đột nhiên nhìn về phía bầu trời, kinh ngạc xuất thân.
Tống Tri Mệnh nhớ lại một chuyện nhỏ từ rất nhiều năm trước, trêu ghẹo nói: "Tiểu sư đệ, thời gian một năm nay, ngươi cũng giao du không ít với Thế tử Điện hạ, sao vậy, không nỡ quên cô nương hồng y họ Từ đó sao? Nếu như nhớ không lầm, năm đó nữ nhân đó mặc hồng y đỏ thẫm giữa trời tuyết trắng lên núi, ánh mắt ngươi đều nhìn thẳng."
Hồng Tẩy Tượng cười khổ nói: "Tam sư huynh, ngay cả huynh cũng vậy! Hiện tại cũng chỉ có Tiểu Vương sư huynh không nghĩ trò để trêu đùa ta. Khi đó ta mới 14 tuổi, hiểu cái gì."
Tống Tri Mệnh cười hỏi nói: "Ngươi năm nay mấy tuổi rồi?"
Từ trước tới giờ không để ý điều này, Hồng Tẩy Tượng lại dụng tâm bấm ngón tay tính toán: "24? 25?"
Tống Tri Mệnh nghiền ngẫm cười nói: "Vậy ngươi lại nhớ rõ nhìn thấy cô bé kia vào năm 14 tuổi?" Hồng Tẩy Tượng không nói, tiếp tục ngẩn người nhìn trời.
Năm đó Bắc Lương Vương phủ lấy Đại Trụ Quốc Từ Kiêu đi đầu, oai hùng gần trăm người du sơn, khi đó Đại Trụ Quốc vừa mới san bằng một nửa giang hồ, thiên hạ đầu cười có chút hả hê chờ Bắc Lương thiết ky giãm nát cả Võ Đang, lại không ngờ chuyến lên núi này, Từ Kiêu cũng không phải muốn hủy đi bảng hiệu miếu thờ Huyền Võ Đang Hưng, mà chỉ là thắp hương, lão mang theo một nhóm nhỏ người đến Võ Đang, trong đó có đại nữ nhi Từ Chi Hổ sắp đến tuổi trưởng thành, nhị nữ nhi Từ Vị Hùng thơ văn tài hoa bắt đầu danh chấn thiên hạ, Từ Phượng Niên một thân đầy âm khí, Từ Long Tượng luôn ngây ngây dại dại. Sau khi lên núi, Đại Trụ Quốc và bốn đứa con bèn qua loa du ngoạn, trong đó có Từ Vị Hùng tính tình ương ngạnh ngạo khí nhất, trên mặt sau của bức tượng Chân Võ đại đế khắc dòng chữ "Sung quân ba ngàn dặm, xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng đã lộ ra chí khí hơn người, Võ Đang biết được cũng chỉ dở khóc dở cười, nửa câu kêu ca cũng không dám nói. Tỷ tỷ Từ Chi Hổ ngược lại không có bất cứ cử động khác thường nào, cứ lặng lẽ đi dạo, cuối cùng nhìn thấy rồi một "Tiểu đạo đồng" cưỡi trâu.
Câu đầu tiên khi gặp mặt, nàng liên hỏi: "Nè, tiểu đạo sĩ, ngươi bao nhiêu tuổi?"
Tiểu đạo sĩ trên lưng thanh ngưu đỏ mặt suy nghĩ một lúc lâu, đợi đến khi xác định tuổi của mình, nữ hài hồng y giữa trời tuyết trắng cũng đã sốt ruộg bỏ đi.
Chỉ để lại Hông Tẩy Tượng khi đó cũng là vị sư thúc tổ trẻ tuổi nhất của Võ Đang, lẩm bẩm nói: "14 nha."
Lần thứ hai gặp mặt, nàng sẽ ngay lập tức xuất giá đến Giang Nam xa ngàn dặm.
Tiên hạc xoay quanh, nhân gian tiên cảnh.
Tại bia rùa gần Tiểu Liên Hoa phong, nàng gặp được Hồng Tẩy Tượng, cười hỏi: "Nè, tiểu đạo sĩ, trên núi này thiệt không thú vị, không bằng ngươi gả cho ta? Sẽ thú vị lắm nha"
Gã vẫn mặt đỏ lên, không nói lời nào.
Về sau, không có sau đó, lại chưa từng gặp mặt.
Gã chỉ biết tên nàng là Từ Chi Hổ, thích mặc hồng y, cuối cùng ngày đó cũng chỉ nghe nàng lẩm bẩm một câu "Thật muốn cưỡi lên hoàng hạc".
Hồng Tẩy Tượng lại bấm ngón tay, phá lệ hai lân trong một ngày.
Đang tính đời này có thể xuống núi hay không.
Đang tính có thể cưỡi hạc bay hạ Giang Nam hay không.
Gã không biết, nếu như có người trước sau cũng không xuống núi, nhất định sẽ bị coi như tiên nhân.
Trên đỉnh núi Võ Đang, mây đen bao phủ, có thể mơ hồ nghe tiếng sấm.
Hồng Tẩy Tượng đột nhiên ngẩng đầu đứng dậy, nhìn về phía Huyền Tiên Phong.