Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 67 - Chương 67: Núi Không Tại Chỗ Cao (1)

Chương 67: Núi không tại chỗ cao (1) Chương 67: Núi không tại chỗ cao (1)Chương 67: Núi không tại chỗ cao (1)

Võ Đang có tám mươi mốt phong hướng đại đỉnh, thế núi cực kỳ thanh tú, nhưng Lưu Ly đại đỉnh lại sinh ra dị tượng, trên Tiểu Liên Hoa phong, Tống Tri Mệnh phát hiện nhị sư huynh Trần Diêu chấp chưởng đạo đức thanh quy, tứ sư đệ Du Hưng Thụy, ngũ sư đệ Vương Tiểu Bình đều tụ tập đến phía sau, thêm cả tiểu sư đệ Hồng Tẩy Tượng cùng nhau nhìn về phía Huyền Tiên Quan, chỉ gặp cưỡi trâu phi nước đại đến bia Quy Đà, nhảy lên, đứng tại đỉnh bia, mười ngón tay bấm độn, nhìn hoa cả mắt, đừng nhìn tiểu sư đệ mãi không nhớ được số tuổi của chính mình, tạo nghệ trên thuật số lại vô cùng tinh thâm, thuộc làu Dịch Kinh tứ điển, cực giỏi phương pháp bói cỏ thi*, vượt qua sư huynh cùng thế hệ một mảng lớn, năm đó ngay cả chưởng giáo đời trước tính ra Huyền Võ Đương Hưng 500 năm cũng cảm thấy không bằng, từng nói trò giỏi hơn thây nhiều lắm.

Hồng Tẩy Tượng chảy đầy mồ hôi đầy trán, ngã ngồi trên tấm bia.

Một đám sư huynh khẩn trương theo, Du Hưng Thụy đứng dưới bia Quy Đà, cẩn thận hỏi: 'Có biến?"

Hồng Tẩy Tượng lau mồ hôi, cười xấu xa nói: "Thiên diễn không sai. Chỉ là trận dông tố này thanh thế nhỏ một chút hơn so với dự tính của ta, không đủ để mấy nhân vật lén lút của Long Hổ Sơn sợ mất mật."

Mấy người Du Hưng Thụy như trút được gánh nặng, nhìn nhau cười, chưởng giáo sư huynh tu thành Đại Hoàng Đình, đã đưa ra tuyên bố, kẻ thù không đội trời chung Long Hổ Sơn đương nhiên sẽ cho người tìm hiểu hư thực, mong đợi Võ Đang là chó cùng rứt giậu phô trương thanh thế, đại sư huynh lặng lẽ xuất quan, mấy kẻ Long Hổ Sơn sớm ẩn nấp tại Hoàng Đình Phong chắc sẽ không cho là đúng rồi, coi Võ Đang coi là phùng má giả làm người mập, thế là trên giang hồ có lời đồn rằng cái thứ gọi là Đại Hoàng Đình mà Vương Trọng Lâu tu hành chỉ là trò bịp loè đời, tiểu sư đệ tức không nhịn nổi, nên cố ý chọn lấy ngày hôm nay, là ngày Chân Võ phục ma mà Võ Đang mấy chục năm mới gặp, mỗi lần đều sẽ có sấm sét rên vang mưa to trút xuống.

Đại Hoàng Đình Quan, nói tóm lại dù kết đại đan với lư gian, tượng quy dẫn khí chí linh căn, khí cơ cộng minh cùng thiên địa, đạo sĩ gọi là chân nhân, lấy từ cổ ngữ "tiên nhân đạo sĩ không phải có thần, tích luỹ tinh khí coi là thật" trong « Đại Hoàng Đình Kinh », tu thành Đại Hoàng Đình, mới tính chân nhân, như thời trước người ta cứ thấy bất kỳ vị đạo sĩ đều gọi tràn lan là chân nhân. Phật giáo và Đạo giáo tranh chấp đã mấy trăm năm, nhưng có một điểm tương đồng, đó chính là Phật giáo hay Đạo giáo đều chính là người xuất thế, tu ra thế pháp, không tôn sùng võ lực cao thấp, cho nên năm đó Long Hổ Sơn xuất hiện Tề Huyền Tránh được công nhận là thần thông vô biên, danh dự như mặt trời giữa trưa, lại cũng chỉ là hàng yêu trừ ma, cũng chưa từng tranh đoạt thanh danh với Vương Tiên Chi, trước đây ít năm Vương Trọng Lâu dùng một ngón tay chém ngang sông Thương Lan, được đưa vào thập đại cao thủ, Long Hổ Sơn cực kỳ xem thường phỉ nhổ, công khai nói rất nhiều lời khó nghe, mấy vị tiểu đạo đồng non nớt của Long Hổ Sơn cũng đang lưu truyền bài ca dao biên soạn để bôi nhọ chưởng giáo Võ Đang.

Đối với điều này, Vương Trọng Lâu cũng không tranh, không phân, không nói, không lời, một chỉ cắt sông cứu bách tính rơi xuống nước, sau đó lên núi bế quan tu Hoàng Đình.

Du Hưng Thụy cười hỏi nói: "Tiểu sư đệ, Thế tử Điện hạ có thể được mấy phần Đại Hoàng Đình?"

Hồng Tẩy Tượng thở dài nói: "Ước chừng được năm hoặc sáu phần."

Du Hưng Thụy chấn kinh nói: "Vậy chẳng phải kẻ này có nội lực có một không hai ở Võ Đang hay sao ?"

Hồng Tẩy Tượng lắc đầu nói: "Còn cần một thời gian dài tiêu hóa."

Trần Diêu bất đắc dĩ nói: 'Những ngày này Võ Đang hao phí tâm cơ để Từ Phượng Niên phát triển kinh mạch khiếu huyệt, tiêu hao vô số đan dược, cứ như đào một đầm sâu trong cơ thể hắn, mà nội lực của chưởng giáo sư huynh như thác nước trên Huyền Tiên Phong, trùng kích xuống, đầy quá thì sẽ tràn, thu nạp một nửa đã là phúc vận trời ban. Như thế cũng tốt, đại sư huynh còn có thể lưu lại một nửa Đại Hoàng Đình."

Hồng Tẩy Tượng vẫn là lắc đầu: "Chưa hẳn." Trân Diêu nghi hoặc nói: "Lời này là sao?"

Hồng Tẩy Tượng tiết lộ một cơ mật mà trước khi chưởng giáo Vương Trọng Lâu bế quan đã nói cho mình biét: "Lúc trước chưởng giáo sư huynh tu dựa theo khí huyết trong cơ thể của Thế tử điện hạ, cho nên mặc kệ Thế tử điện hạ cuối cùng có thể tiếp nhận bao nhiêu, một thân Đại Hoàng Đình của đại sư huynh sẽ chỉ tiêu tán toàn bộ, không thừa một giọt."

Du Hưng Thụy tái mặt, thì thào nói: "Vậy phải làm sao cho phải, làm sao cho phải đây."

Trần Diêu cười khổ nói: "Chưởng giáo sư huynh tội gì phải như vậy, cho dù Võ Đang chúng ta suy thoái thế nào đi nữa, cũng không cần sợ hãi Đại Trụ Quốc như thế"

Vương Tiểu Bình giương mắt nhìn bầu trời, quay người rời đi.

Hồng Tẩy Tượng không xoay đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Tiểu Vương sư huynh, đừng đi Hoàng Đình Phong gây chuyện với đám đạo sĩ Long Hổ Sơn, sẽ làm lỡ kiếm tâm tinh thuần của huynh. Không giết người không đáng giết, một khi phá lệ, trên Thần Đồ kiếm sẽ có tâm ma dây dưa, lấn át tiên cơ kiếm ý, đời này Tiểu Vương sư huynh sẽ rời xa kiếm đạo, càng nỗ lực bao nhiêu, sẽ càng xa rời bấy nhiêu."

*bói cỏ thi: Bói bằng cỏ thi là một hình thức bói Dịch, lập quẻ bằng cách sắp các cọng cỏ thi theo một quy tắc riêng. Bói Dịch nguyên là phép xem bói bằng mai rùa. Xưa kia, các thuật sĩ xem hoa văn trên mai rùa mà suy đoán khí hậu, thời tiết, các điều lành dữ

* Kinh Dịch là bộ sách kinh điển của nước Trung Hoa và văn hóa của quốc gia này, là một trong "Ngũ Kinh” của Trung Hoa, là một hệ thống tư tưởng triết học của người Á Đông cổ đại. Tư tưởng triết học cơ bản dựa trên cơ sở của sự cân bằng thông qua đối kháng và thay đổi
Bình Luận (0)
Comment