Chương 69: (3)
Chương 69: (3)Chương 69: (3)
Từ Phượng Niên nổi lên một nửa, bèn cảm giác được ao nước có gì không ổn, đầu tiên là trở nên lạnh lẽo, nhanh như chớp lạ thành nóng hầm hập, nước sôi lửa bỏng cũng chỉ đến thế, lại càng tăng nhanh tốc độ, kinh khủng nhất chính là lờ mờ nhìn thấy trên bầu trời có một cột nước xông thẳng về phía hắn, Từ Phượng Niên khẽ cắn răng nghịch thế phóng lên, song làm sao cũng không xông phá được thủy long và ao nước biến thành màu vàng kỳ quái, Thế tử điện hạ dù liều mạng cỡ nào cũng không thu được kết quả, mặt nước giống như một chiếc mềm nặng ngàn cân trêm giường, với sức người không thể nào vén ra được, ý thức của Từ Phượng Niên dần mơ hồ, trong tay vẫn đang nắm chặt viên đá cuội dùng Lục Thủy Đình Kiếm Quyết để khắc quân cờ, trong lúc hôn mê, không khỏi nhớ tới câu của nhị tỷ Từ Vị Hùng "Thiên địa lò lửa lớn, ai chẳng cháy ở trong đó", bỗng dưng nhớ tới năm đó tuổi nhỏ ham chơi gần như chết chìm ở trong ao, bỗng dưng nhớ tới lần thứ nhất xách đao giết người máu thịt be bét. ..
Sẽ phải chết ở đây sao ?
Từ Phượng Niên đã hôn mê. Đá cuội trong tay đều rơi xuống.
Vương Tiểu Bình đi Hoàng Đình Phong một chuyến, nhưng không có giết người.
Ba người Long Hổ Sơn thức thời xuống núi, một kiếm kia của kiếm si thật khủng bố, cũng không phải nói ba người không có sức liều mạng, chẳng qua ở trên núi Võ Đang, Vương Tiểu Bình chiếm hết thời tiết địa lợi nhân hòa, phần thắng quá nhỏ.
Vương Tiểu Bình đi đến bờ ao Bạch Tượng, nhắm mắt ngồi sững, thanh Thần Đồ gỗ đào trên đầu gối không ngừng nhảy nhót, ông ông cộng hưởng.
Thế tử điện hạ bị luông khí vàng đan xen thành toà sen nâng lên, trôi nổi trên mặt nước, thác nước trùng kích lên đỉnh đầu.
Vương Tiểu Bình không nhìn thấy.
Với tính tình của y, hận không thể một kiếm chặt đứt thác nước, bởi thác nước này, chính là một đời tu vi của chưởng giáo sư huynh.
Một ngày đêm sau.
Mưa sấm đã tạnh.
Khí tượng trên núi tươi mát.
Thế tử điện hạ toàn thân máu me bị Hồng Tẩy Tượng cõng đưa vào túp lều, ở giữa trán, xuất hiện một vết đỏ dựng thẳng.
Vương Tiểu Bình đeo kiếm xuống núi rồi.
Hồng Tẩy Tượng cùng Vương Trọng Lâu đi đến gần bia Quy Đà.
Chưởng giáo lão đạo sĩ trông khí sắc như thường, nhưng Hồng Tẩy Tượng biết rõ đây là thời khắc hồi quang phản chiếu của đại sư huynh, nhiều nhất cũng chỉ hai ba năm.
Sư thúc tổ trẻ tuổi đắng chát nói: "Nhất định phải như thế Võ Đang mới có thể hưng thịnh sao ?"
Lão chưởng giáo thản nhiên cười nói: "Cũng không nhất định, chỉ bất quá ta tu hay không tu Đại Hoàng Đình, có hay không Đại Hoàng Đình, có lợi ích gì với Võ Đang? Cũng không thể luôn ngồi trong hầm cầu mà ỉa cứt, do ta làm chưởng giáo, thật sự là tiểu tài đại dụng. Tính ngươi thanh đạm thuận theo tự nhiên, ta làm như vậy, cũng cho ngươi thêm áp lực, cũng là chuyện tốt. Ngươi nhìn đi, Tiểu Vương sư huynh xuống núi, không có gì bất ngờ xảy ra, với thiên tư của hắn, hơn nữa lần này du lịch, tương lai có thể vượt Ngô gia kiếm trủng, đến lúc đó trên núi có ngươi, dưới núi có hắn, không nói đến câu Huyền Vũ Đương Hưng năm trăm năm của sư phụ chúng ta, dù gì có thể thêm chút tiền nhang đèn, đạo bào trên người ngươi mặc suốt bảy tám năm cũng chưa được đổi, đến lúc đó có thể đổi một bộ đồ mới rồi."
Hồng Tẩy Tượng ngồi xổm trên mặt đất thở dài liên tục, bất lực nói: "Lời này huynh cũng chỉ dám nói với ta, nếu như bị chúng sư huynh còn lại nghe được, còn không phải bị huynh làm cho tức chết."
Lão đạo sĩ cười to, không có chút nào uể oải sa sút.
Hồng Tẩy Tượng trầm mặc không nói, nâng quai hàm ngẩn người nhìn ra rặng núi xa xa.
Vương Trọng Lâu nhẹ giọng nói: "Từ Phượng Niên tuy lệ khí nặng, nhưng làm người cũng không tính là quá xấu, ngươi kết giao với hắn, ta không nói nhiều làm gì, chỉ sợ sau này giang hồ cùng triều đình, sẽ không yên ổn rồi:
Hồng Tẩy Tượng nhẹ giọng nói: "Ta có thể không xen vào."
Vương Trọng Lâu ngồi bên cạnh tiểu sư đệ, áy náy nói: "Lần này ta làm như vầy, ngươi tạm thời càng không thể xuống núi, có oán hận đại sư huynh này không?"
Hồng Tẩy Tượng cười nói: "Đương nhiên oán, nhưng nếu không để ta làm chưởng giáo, ta sẽ không oán!"
Vương Trọng Lâu hừ hừ nói: "Mơ đi. Oán cứ oán, đến lúc đó ta cũng nghe không được nhìn không thấy, ngươi oán đi."
Hồng Tẩy Tượng lắc đầu nói: "Đại sư huynh, có chút phong thái của chưởng giáo có được hay không?"
Lão đạo sĩ không cho là đúng, lão cũng không giống những lão già ở Long Hổ Sơn kia, dưới tiên nhân đều là người, bối phận thân phận đều là hư vô, nếu không thể lập đức lập ngôn, tất cả đều là vật ngoài thân không mang vào quan tài, tội gì phải giương bộ mặt nghiêm túc nhìn người mấy chục năm nay, không mệt sao.
Vương Trọng Lâu đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tiểu sư đệ, chúng ta tỷ thí một chút ? Đã rất nhiều năm không ganh đua cao thấp rồi, ách, ganh đua khoảng cách nha”
Hồng Tẩy Tượng như lâm đại địch, khẩn trương nói: "Không tiện nhỉ 2"
Chưởng giáo lão đạo kế khích tướng nói: "Không dám ?”
Hồng Tẩy Tượng trẻ tuổi nóng tính nói: "So thì so!"
Chỉ gặp hai vị đạo sĩ bối phận cao nhất ở Võ Đang đang làm chuyện kinh thế hãi tục tại bên mép vách núi Tiểu Liên Hoa Phong vạn trượng.
Thi tiểu xal
Lão chưởng giáo thở dài nói: "Năm đó tiểu ngược gió được hơn mười trượng, bây giờ cao tuổi lại ướt giày. Già rồi, già rồi, không phục không được nha."
Hồng Tẩy Tượng cười ha ha nói: "Như thế nào, ta xa hơn huynh chứ?"
Lão chưởng giáo đập đập bả vai của tiểu sư đệ, nói đầy thâm ý: "Cái chuyện này, năm đó sư phụ bại bởi ta, về sau nói với ta, ngày nào đó sẽ bại bởi tiểu sư đệ, thì có thể thả trọng trách xuống."
Hồng Tẩy Tượng vẻ mặt đau khổ.
Lão đạo sĩ nhìn về phía phương xa, cảm khái nói: "Núi không ở chỗ cao. Chỉ tiếc ta không thấy được ngày Võ Đang hưng thịnh."
Hồng Tẩy Tượng ừ một tiếng, nghĩ muốn vụng trộm đập bả vai đại sư huynh một phát.
Vừa nãy tay dính chút nước tiểu, tiện thể lau sạch sẽ.
Đại sư huynh võ bả vai của mình là vì cái gì cái gì ? Hông Tẩy Tượng rõ rõ ràng ràng!
Lão chưởng giáo khéo léo né tránh, giận dữ nói: "Đạo bào của ngươi cũ hơn của ta, đạo bào trên người sư huynh, là đồ mới đó nhat" Hồng Tẩy Tượng ngượng ngùng rút tay về, tức giận nói: 'Quá không công bằng rồi." Võ Đang chưởng giáo thoải mái cười to, rời khỏi Tiểu Liên Hoa phong, xa xa truyền đến một câu: "Tiểu sư đệ, nếu sau này muốn xuống núi, phải khí phái chút, cho đại sư huynh nở mày nở mặt."