Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 70 - Chương 70: Đưa Tay Cúi Đầu Đều Là Thiền (1)

Chương 70: Đưa tay cúi đầu đều là Thiền (1) Chương 70: Đưa tay cúi đầu đều là Thiền (1)Chương 70: Đưa tay cúi đầu đều là Thiền (1)

Sau khi Từ Phượng Niên tỉnh lại thì đầu đau muốn nứt, lảo đảo ngồi dậy, từ đầu giường cầm lấy ống trúc đựng nước nhấp một hớp nước suối, đi trên bàn cầm lấy bình sứ men xanh đổ hai viên đan dược cuối cùng vào miệng, uống một hớp nước từ ống trúc, cảm giác đau đầu giảm bớt, lập tức tinh thân sảng khoái, thoáng nhìn thanh Tú Đông đặt ngang trên đống bí kíp, duỗi tay nắm chặt, bỗng thấy thân đao rung động ong ong, lúc này mới phát giác chân khí trong cơ thể lưu chuyển, bách hải đều thông suốt, cứ như có khí lực vô tận, Từ Phượng Niên vô thức muốn rút đao, song kiềm nén cảm giác kích động này. Đi ra ngoài nhà tranh, nhìn thấy sư thúc tổ cưỡi trâu đang nhóm lửa, nấu một nồi măng mùa đông.

Từ Phượng Niên hỏi: "Mấy con cờ của ta là do ngươi trộm?”

Sư thúc tổ trẻ tuổi giả ngu nói: "Không biết."

Từ Phượng Niên nhíu mày, vẫn chưa xuất đao uy hiếp, sư thúc tổ cưỡi trâu đã chột dạ cong gió chạy nhanh như gió, hai ba cân măng mùa đông đều là do y vất vả cuốc đất moi ra, nhưng chạy giữ mạng quan trọng hơn, không để ý tới mỹ vị của măng mùa đông. Từ Phượng Niên đi đến trước lò, nấu chín măng mùa đông, cầm đũa chầm chậm ăn không còn một miếng, lúc này mới đi đến đến hang động dưới Huyền Tiên Phong, phát hiện một đống đá cuội nhỏ chưa điêu khắc, chắc là tên cưỡi trâu lấy công chuộc tội, cười cười, dựa vào vách đá rồi ngồi xuống, tuân theo thượng thừa kiếm thế được ghi trong « Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục», câm Tú Đông khắc ra quân cờ, song vừa khắc nhát đao thứ nhất, lực đạo quá lớn, đã cắt đôi một viên đá cuội cứng rắn, Từ Phượng Niên có chút sửng sốt, không nỡ hạ đao nữa, khoanh chân tĩnh tâm, hô hấp nhịp nhàng, đoạn đường đi tới nơi này Từ Phượng Niên đã phát giác ngũ căn cực kỳ linh mẫn, lúc này lại càng cảm nhận được thần khí trong cơ thể tràn đầy, rực rỡ lại thông suốt, đối với lúc trước chỉ là khẩu quyết tiên thuật Nhất hô nhất hấp tức tức quy căn vị thai tức" của đạo giáo, lại có chút đồng cảm huyền diệu, Từ Phượng Niên mở to mắt, tự nhủ: "Đây chính là Đại Hoàng Đình?"

Sư thúc tổ cưỡi trâu cẩn thận từng li từng tí xuất hiện tại cửa động, cười nói: 'Là Đại Hoàng Đình. Thế tử Điện hạ cũng không nên lãng phí."

Từ Phượng Niên tự giêu nói: "Lãng phí."

Sư thúc tổ cưỡi trâu lắc đầu cười nói: "Lời này nói có hơi sớm”

Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Trong mấy trăm quyển thư tịch ở dưới túp lều kìa, đều đưa cho Võ Đang, các ngươi có chịu thu hay không?”

Sư thúc tổ trẻ tuổi cười ngây ngô nói: "Thu!"

Từ Phượng Niên cười nói: "Về sau hàng năm đều đem đến cho núi Võ Đang ngàn lượng hoàng kim tiền hương hỏa, có dám thu hay không?”

Cưỡi trâu tự định giá một chút, cười khổ nói: "Thật không dám."

Từ Phượng Niên cười trừ, phất tay ra hiệu sư thúc tổ cưỡi trâu có thể cút. Hồng Tẩy Tượng lui ra ngoài, lại đi tới, nói khẽ: "Thế tử Điện hạ, chuyện trộm quân cờ, cũng đừng ghi thù nha."

Từ Phượng Niên nói khẽ: “Cút đi."

Từ Phượng Niên bỏ ra nửa ngày để làm quen với lực cầm đao, lúc này điêu khắc quân cờ đã dễ như trở bàn tay, hình dạng chuẩn chỉnh, nhìn hai đống quân cờ đen trắng đã được khắc xong, hắn bèn thở phào ra một hơi, không cẩn thận làm loạn đống quân cờ, trắng đen lẫn lộn vào nhau, Từ Phượng Niên dùng tiếng địa phương Tây Thục mắng một câu, lại phân loại rồi dọn dẹp, tiến về Tử Trúc Lâm, chặt hai gốc trúc tía La Hán gánh về túp lêu, sau khi bổ ra, bỏ ra một ngày bện thành hai hộp cờ, có thể làm được cái này, là nhờ ba năm du lịch đau khổ tự bện giày trui rèn thành. Đem 361 con cờ để vào, Từ Phượng Niên liếc nhìn những quyển bí kíp chưa chuyển khỏi nhà tranh, lại đeo đao vào bên hông, hai tay bưng hộp cờ ra ngoài nhìn vườn rau quạnh quế mấy lần, hai vị đại nha hoàn Hồng Thự Thanh Điểu đều yên lặng chờ ở một bên, Võ Đang cũng chỉ có một mình Hồng Tẩy Tượng đến tiễn đưa, so với tình cảnh lúc trước chỉ có hai người nghênh đón thì cũng không khác mấy.

Trong dự liệu Hồng Tẩy Tượng đưa đến dưới miếu thờ khắc 4 chữ Huyền Võ Đương Hưng.

Từ Phượng Niên đã trông thấy hai trăm Bắc Lương thiết ky mặc giáp đang đợi, quay đầu ngắm nhìn Liên Hoa phong, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Có câu nói nói thế nào ta?"

Hồng Thự như thần giao cách cảm cười duyên nói: "Trong núi 60 năm, ngoài đời đã ngàn năm."

Từ Phượng Niên cười nói: "Trong Thính Triều Đình, Bạch Hồ Nhi Kiểm đã leo lên lầu ba chưa?"

Hồng Thự lắc đầu dịu dàng nói: "Vẫn chưa đâu. Trong Ngô Đồng Uyển đều đang đánh cược chuyện này, nô tỳ cược còn một năm rưỡi, đặt 6 lượng bạc. Lục Nghĩ và các nàng đều cảm thấy sẽ trễ hơn một chút."

Từ Phượng Niên ngồi vào xe ngựa, nói: "Vậy ta cược 10 lượng bạc, cược Bạch Hồ Nhi Kiểm trong một năm sẽ lên đến lầu ba”

Khoai Lang bóp vai cho Thế tử điện hạ, Từ Phượng Niên dựa vào bộ ngực của nàng, mở hộp cờ ra, hai ngón vuốt ve một quân cờ, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: "Mạnh hơn chút."

Khoai Lang với cơ thể luôn mang mùi thơm tự nhiên đến mùa đông sẽ nhạt đi ưm một tiếng, ánh mắt lại liếc nhìn Thanh Điểu, người không hợp với mình nhất trong Ngô Đồng Uyển.

Thanh Điểu trâm mặc không nói, song ánh mắt nhìn về phía Thế tử điện hạ lại rực rỡ có thần.

Tâm tư của hai vị thiếp thân tỳ nữ đều được giữ kín.
Bình Luận (0)
Comment