Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 72 - Chương 72: Đưa Tay Cúi Đầu Đều Là Thiên (3)

Chương 72: Đưa tay cúi đầu đều là Thiên (3) Chương 72: Đưa tay cúi đầu đều là Thiên (3)Chương 72: Đưa tay cúi đầu đều là Thiên (3)

Từ Phượng Niên rất thích nha đầu không quá thân quen kia, năm đó lúc cùng lão Hoàng đi đến quận Lang Gia là chán nản nhất, trùng hợp đụng phải tiểu nữ hài này vừa rời nhà ra đi, tuyên bố muốn làm nữ hiệp hành tẩu giang hồ, trên người nàng còn dư một ít bạc vụn tiên đồng, đã rất là đáng thương, sau khi cùng Từ Phượng Niên và lão Hoàng không đánh thì không quen, rất hào phóng mời họ thịt cá, sau đó trên người hoàn toàn không còn đồng nào, ba người đã khốn khổ chịu đói bên nhau suốt mấy tháng, cãi nhau ầm ï, cùng nhau ăn trộm, cũng cực kỳ thú vị, bình thường đều là nàng canh chừng, Thế tử điện hạ cùng lão Hoàng mạo hiểm, lúc chạy trốn thì tiểu nữ hai thắt hai bím tóc sừng dê chạy như bay. Cuối cùng nàng nói muốn đi về phía nam nhìn biển, tách ra, Từ Phượng Niên chỉ biết nàng họ Lý, thích tự xưng là Lý cô nương, hay gọi nàng một tiếng Lý nữ hiệp, vậy có thể để khiến cho nàng đói bụng cũng có thể vui vẻ vài ngày.

Từ Phượng Niên chậm rãi đi đến, bên cạnh Lý nữ hiệp sao lại có thêm một tiểu sa di?

Nhà nàng cũng đâu phải chùa miếu?

Nghĩ đến cái này, Từ Phượng Niên đang cầm bằng túi thịt bò một tay bèn siết chặt Tú Đông.

Vị Mật Tông hòa thượng kia, không đơn giản.

Đến gần bèn nghe Lý cô nương nói, nàng ở nơi đó hai tay chống nạnh giáo dục tiểu sa di: "Nam Bắc đần, đã nói bao nhiêu lần rồi hả? ! Ngươi có thể gọi ta là Đông Đông, hoặc là Tây Tây, nhưng không được gọi ta là Đông Tây! Đông Tây Đông Tây, không khó nghe à? I"

Tiểu sa di mặc cà sa màu xanh đỏ nhạt môi hồng răng trắng, tướng mạo vô cùng thanh tú, ngay cả nếu là Từ Phượng Niên của ba năm trước đây đều có thể nhìn ra cậu ta có căn cốt thanh kỳ. Chỉ nghe tiểu sa di yếu ớt nói: "Đông Tây, ta cảm thấy cho ngươi cái tên này rất dễ nghe."

Lý cô nương thắt hai bím tóc sừng dê hướng lên trời đưa tay vặn lấy lỗ tai của tiểu sa di, xấu hổ giận dữ nói: "Ngươi lại hô một tiếng thử xem?”

Tiểu sa di không hiểu gió chiều nào xoay chiều ấy, chỉ ngây ngốc nói: "Đông Tây."

Tiểu cô nương giận điên lên, nhảy dựng lên gõ một cái vào đầu tiểu hòa thượng cao hơn nàng một cái đầu, mắng: "Đồ đần! Còn đần hơn cả Từ Phượng Niên gấp một ngàn lần, một vạn lần!"

Từ Phượng Niên nhếch miệng lên.

Xem đi, trên đời vẫn còn người có con mắt tinh đời nha.

Tiểu sa di lúng ta lúng túng nói: "Người xuất gia không nói dối. Gọi ngươi Lý Tử, ngươi lại muốn đánh ta."

Tiểu cô nương khí thế hùng hổ hỏi ngược lại: "Vậy ta hỏi ngươi, người xuất gia có thể thích nữ hài tử? ! Hòa thượng phải giữ sắc giới, biết hay không? !"

Tiểu sa di cũng không phải ngốc thực, mắt nhìn lên bầu trời cao, giả vờ như không nghe thấy.

Tiểu cô nương quay đầu nhìn lão hành khắt tắt thở không thể ăn được bánh bao thịt, thân sắc có chút buồn bực.

Tiểu sa di nhỏ giọng nói: "Mua bánh bao, trên người chúng ta đều không còn tiền. Lúc ta trốn ra vốn không mang bao nhiêu, ngươi lại dùng tiền..."

Nó vẫn không dám nói bốn chữ vung tay quá trán ra miệng.

Tiểu cô nương giận dữ, lại mắng mỏ: "Sớm nói với ngươi tiền riêng của cha ta giấu ở trong Thác Bát (bát xin ăn) dưới gầm giường, ngươi không biết trộm nhiều chút? ! Ngươi không phải đần thì là gì?"

Tiểu sa di chột dạ nói: "Trộm nhiều, trở về chùa, sư phụ sẽ phạt ta mua son phấn cho cô nương."

Tiểu cô nương nghe được son phấn, lập tức vui vẻ, không còn so đo vấn đề xưng hô, mắt xoay tròn. Tiểu sa di thấy dáng vẻ như vầy của nàng, vội vàng nói : "Thực sự hết tiền rồi."

Tiểu cô nương than thở.

Từ Phượng Niên đứng sau lưng bọn họ bèn lên tiếng cười nói: "Lý cô nương, muốn son phấn sao? Ta mua cho ngươi. Cửa tiệm bán son phấn lớn nhất trong thành Lương Châu có 'Lục Yến Chỉi' mà các vị phi tử trong hoàng cung đều dùng, không đắt, ta muốn mua cũng không cần dùng tiền."

Tiểu cô nương bỗng nhiên quay người, nhìn thấy Từ Phượng Niên không còn đầu bù tóc rối quân áo bẩn thỉu mang giày cỏ, không nhận ra ngay được, đánh giá hồi lâu, mới dùng sức nhảy lên, kinh hỉ nói: "Từ Phượng Niên?

Từ Phượng Niên nhấc nhấc thịt bò kho tương, cười nói: "Còn không phải sao?"

Tiểu cô nương vỗ vỗ bộ ngực nhòn nhọn chỉ vừa mới nhú của mình, rốt cục yên tâm, tươi cười vui vẻ nói: "Còn nhớ ngươi nói mình là người Tây Lương, ta còn sợ đến Lương Châu tìm không thấy ngươi."

Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Yên tâm, đến chỗ này, tìm không thấy ta càng khó hơn tìm thấy ta."

Tiểu cô nương không suy nghĩ sâu xa, chỉ rất vui.

Tiểu sa di nhìn thấy Từ Phượng Niên cũng không để ý, vẫn đang đau đầu không biết nên xử trí lông bánh bao như thế nào, chính nó đương nhiên không thể ăn, Lý Tử cũng không thích ăn.

Từ Phượng Niên vừa định mang tiểu nữ hài đi đến tiệm bán son phấn coi mình như sài lang hổ báo, Tú Đông đao bỗng ra khỏi vỏ.

Trung niên hòa thượng Mật Tông bỗng về phía trước một bước.

Hòa thượng dùng khẩu âm khó nghe hỏi: "Ngươi chính là Từ Phượng Niên? Trưởng tử của Bắc Lương vương?"

Từ Phượng Niên cười nói: "Ngươi là?”

Hòa thượng ngữ điệu bình tĩnh nói: "Bần tăng đến từ Tây Vực Lạn Đà Sơn, muốn mời Thế tử điện hạ đi đến Lạn Đà Sơn.”
Bình Luận (0)
Comment