Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 74 - Chương 74: Bắc Tạ Nam Lý (1)

Chương 74: Bắc Tạ Nam Lý (1) Chương 74: Bắc Tạ Nam Lý (1)Chương 74: Bắc Tạ Nam Lý (1)

Tiểu cô nương có lẽ từ nhỏ đã ở trong chùa sau khi nghe được Từ Phượng Niên tán thưởng, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy nhẹ nhõm khi lau sạch son phấn, nàng vừa định cười, son phấn trên mặt bèn lã chã rơi xuống, đau lòng quá đi, thế là một lần nữa xụ mặt, tiểu hòa thượng rụt rè đứng bên cạnh bàn đu dây, ngây ra như phỗng, có lẽ không nhận ra vị yêu tinh trước mắt là vị cô nương mà nó ái mộ. Hồng Thự là đại nha hoàn của Ngô Đồng Uyển, kẻ bi bôi phấn đều là số một, nhìn thấy tiểu cô nương lãng phí của trời như vậy, mà Thế tử điện hạ lại nối giáo cho giặc, thực sự là muốn cười lại không dám cười, đành phải nhẫn nại đứng ở phía xa, tuy tướng mạo khí chất cử chỉ của tiểu cô nương đều bình thường, nhưng dù sao cũng là quý khách mà điện hạ mời tiến Vương phủ, không thể đại bất kính. Từ Phượng Niên còn muốn đi Thính Triều Đình, nên để Hồng Thự uốn nắn tiểu cô nương "đôi chút", tiền mấy hộp son phấn thì không đáng gì, song cũng không thể để như vậy đi ra ngoài dọa người, hiện tại ban ngày thì còn được, nếu đến buổi tối...

Trước khi đi gặp sư phụ Lý Nghĩa Sơn, Từ Phượng Niên lên lầu hai tìm Bạch Hồ Nhi Kiểm trước, lúc này hắn đang đứng tại trên thang đọc bí kíp trên giá sách, Xuân Lôi đao đeo tại bên hông, trên chuôi đao buộc lên một sợi dây đỏ. Từ Phượng Niên dọn thư tịch từ trong kho võ khí đi Võ Đang, đều do Bạch Hồ Nhi Kiểm hỗ trợ chọn lựa, dù hai người đều là luyện đao, bất luận đao thuật cao thấp, hay là trình độ đao pháp, Bạch Hồ Nhi Kiểm đều vượt xa Từ Phượng Niên, độ cao tu vi của hai người vào giờ này khắc này, tựa như một người dưới thang, một người trên đỉnh thang. Bạch Hồ Nhi Kiểm làm việc cực kì chuyên tâm chăm chỉ, mặc kệ làm chuyện gì, điều cố gắng hiểu thấu đến cùng, Từ Phượng Niên bèn chờ y xem xong bí kíp.

Bạch Hồ Nhi Kiểm xuống thang, quan sát Từ ăn hại một năm không gặp, cuối cùng ánh mắt tập trung tại mi tâm của Thế tử điện hạ, bị thịt Từ Phượng Niên không thể nghi ngờ vô cùng xuất sắc, đan phượng nhãn ngọa tàm mi(mắt phượng mày ngài) điển hình, cười xấu xa càng lộ vẻ phong lưu phóng khoáng, song dù vào thời điểm thời điểm nhân sinh chán nản nhất gặp được Bạch Hồ Nhi Kiểm, chỉ cần thỉnh thoảng dùng nước suối rửa khuôn mặt bẩn thỉu, Bạch Hồ Nhi Kiểm đều sẽ kinh ngạc tên ăn hại này quả thật có tướng mạo không tâm thường, chỉ là khí chất không tương xứng, cà lơ phất phơ. Bây giờ không từ thủ đoạn luyện đao, dường như không giống như trước. Song rốt cuộc có cái gì khác biệt, Bạch Hồ Nhi Kiểm không hỏi, trực tiếp dùng Xuân Lôi chém ra một đao, khí phách ngạo nghã.

Tú Đông vốn là đồng căn sinh thuận thế đánh xuống.

Bạch Hồ Nhi Kiểm thấy một đao Xuân Lôi nổ ầm lại không có kết quả, bèn ồ lên một tiếng: "Ngươi học kiếm thuật thượng thừa tại Võ Đang ư?"

Từ Phượng Niên dùng tay phải cầm đao tê dại sau khi đỡ một đao chậm rãi nhét Tú Đông lại vào vỏ đao, cười hì hì nói: "Không học, chẳng qua lão đạo lỗ mũi trâu cho ta một quyển « Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục ) , trong lúc rảnh rỗi ta bèn lấy kiếm chiêu bên trong áp dụng vào đao pháp, ngươi có hứng thú không? Đây là một bản mật điển tẩu kiếm của Võ Đang, không thể mang xuống núi, nhưng nội dung bên trong thì ta nhớ hết rồi, ta giúp ngươi chép một bản nha?"

Bạch Hồ Nhi Kiểm cũng không khách khí, gật đầu. Dẫn đầu đi đến ngoài hành lang lầu hai, Từ Phượng Niên đi theo phía sau, Bạch Hồ Nhi Kiểm nói khẽ: "Thiên hạ của Trung Nguyên xưa có 9 nước, gần như chính là thiên hạ của môn phiệt hào tộc, sĩ tộc như rừng, Lang Gia vương, Giáp Dương Tạ, Võ Khang Diêu, Bác Lăng Thôi, Lư Giang Hà, đều là phú khả địch quốc, nếu Đại Trụ quốc chỉ phá thành diệt nước, chôn giết mấy trăm ngàn hàng binh, đâm chết Hoàng đế địch quốc cũng tốt, treo cổ cũng được, những thứ này ở trong mắt của một số người cũng không đáng là gì, nhưng Từ Kiêu lại làm chuyện mang Thái Sơn vượt qua Bắc Hải, phá hủy gân một nửa mười gia tộc quyền thế, toàn tộc Nam Đường Võ Khang Diêu Thị không phân già trẻ đều chết hết, Đông Việt Lư Giang Hà thị chỉ còn lại hơn hai mươi người cô nhi quả mẫu, đây mới là điều mà Ly Dương vương triều muốn nhìn thấy."

Từ Phượng Niên nghi hoặc Bạch Hồ Nhi vì sao nói những lời này, nói: "Những điều này ta đều biết, sư phụ từng nhắc qua”

Bạch Hồ Nhi Kiểm cười nói: "Ngươi yên tâm, ta xuất thân Bắc Mãng Nam Cung thế gia, không thù không oán với ngươi. Điều ta muốn nói với ngươi, là muốn nói Đại Chính Cửu Phẩm Chế đã được sĩ tộc hào phiệt gìn giữ suốt hai trăm năm”"

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Thiên hạ cao thủ ngày nay, dường như tuân theo quy củ này để xếp hạng, cũng dùng ít sức.”

Bạch Hồ Nhi Kiểm nhẹ giọng nói: "Cũng giống như vị trí thiên hạ đệ nhất đang trống, Đại Chính cửu phẩm nói chung không đánh giá là thượng thượng phẩm, tức là thánh phẩm trong mắt thế nhân, duy chỉ Thánh Nhân mới có tư cách."

Từ Phượng Niên cười nói: "Đúng, nhưng ta nghe nói vài thập niên trước xuất hiện một vị Tạ gia sĩ tử thiên tài xuất chúng mạnh mẽ hơn người, trình độ võ học càng là siêu phàm nhập Thánh, cùng sư phụ ta bình luận về giang sơn, Lý Nghĩa Sơn thì bình về bình yên, vị trụ cột vững chắc của Tạ gia kia thì bình võ đối với người trong giang hồ lại càng quan trọng hơn, về phần văn bình, chỉ hoàn thành một nửa, liền chết? Nhị tỷ của ta dường như có ý đồ bình tiếp, nhưng tỷ ấy nói tạm thời không đủ sức, tài năng vẫn còn chênh lệch rất xa với Tạ gia."

Danh tiếng của Bắc Tạ Nam Lý, năm đó chính là thứ mà cả thế gian ngước nhìn.

Bạch Hồ Nhi Kiểm bình thản nói: "Người kia là phụ thân ta. Chết rồi, kẻ bị bình võ trung thượng trên bảng muốn giết lão, không có trên bảng, cũng muốn giết lão, không có lý do gì để không chết."

Từ Phượng Niên kinh hãi, cười khổ nói: 'Khó trách ngươi muốn làm thiên hạ đệ nhất."

Bạch Hồ Nhi Kiểm liếc nhìn Từ Phượng Niên, chậm rãi nói: "Hiện giờ chiêu thức của ngươi trung hạ phẩm, đao thế trung thượng phẩm, nội lực thượng hạ phẩm, muốn đuổi kịp ta, không phải không có khả năng."

Từ Phượng Niên có chút sửng sốt: "Thật?"

Bạch Hồ Nhi Kiểm hơi nhếch môi: "Nếu như ta sau bốn mươi tuổi vẫn trì trệ không tiến, ngươi có khả năng."

Từ Phượng Niên dựa vào trên lan can, dịu dàng nói: "Ngươi vẫn thành thật như xưa, giống lão Hoàng."

Bạch Hồ Nhi Kiểm liếc nhìn Tú Đông đao vẫn chưa phủ bụi, chút tiếc nuối nhỏ trong lòng cuối cùng cũng tan thành mây khói, nhẹ nhàng nói: "Ngươi còn có thể lừa gạt người trong thiên hạ được mấy năm?"
Bình Luận (0)
Comment