Chương 75: Bắc Tạ Nam Lý (2)
Chương 75: Bắc Tạ Nam Lý (2)Chương 75: Bắc Tạ Nam Lý (2)
Từ Phượng Niên cảm khái nói: 'Dù gì phải đợi ta tiếp nhận toàn bộ ba mươi vạn thiết ky Bắc Lương mới có thể lộ ra. Nếu ta không phải hoàn khố phá của, vị kia ở kinh thành sao có thể ngủ yên, hắn ngủ không yên, há lại để cho Từ gia ta được ngủ thoải mái, dù sao cả thiên hạ này vẫn do hắn làm chủ, Từ Kiêu để tích góp từng chút phần gia nghiệp này, có thể đối địch với thiên hạ sĩ tử, đối địch với giang hồ, bên phía triều đình miếu đường cũng không có mấy vị minh hữu đáng tin, những năm này trong Bắc Lương cũng không ngừng phân hoá, phụ thân của Nghiêm Trì Tập vội vàng lĩnh chỉ đi kinh thành không phải là kẻ thứ nhất, chắc chắn cũng không phải kẻ cuối cùng. Lý Nghĩa Sơn nói nếu như ta quá thông minh, chắc chắn sống không lâu, chí ít cũng sống không thoải mái, kết cục tốt nhất chính là đi làm con tin ở kinh thành, nhưng nếu như quá đần, giả bộ quá mức, không cần chờ Từ Kiêu qua đời, Bắc Lương thiết ky sẽ tán, nói đơn giản chút, ngay cả 800 ky binh Phượng Tự Doanh dũng mãnh của ta đều chỉ biết đến Trần Chi Báo, Thế tử điện hạ ra làm sao, bọn chúng không hề để ý."
Bạch Hồ Nhi Kiểm cười nói: "Mọi nhà đều có nỗi khó riêng, dường như vương hầu thế gia càng là như vậy."
Từ Phượng Niên vô thức dùng ngón cái vuốt ve chuôi Tú Đông đao: "Không sao, ta còn có thời gian hai năm dạo chơi, nói không chừng lập tức phải đi giang hồ dạo một chuyến, chờ chơi chán, sẽ lấy lại những thứ vốn thuộc về ta về lại trong tay ta."
Bạch Hồ Nhi Kiểm nhíu mày.
Từ Phượng Niên nhạy cảm phát hiện chi tiết này, hỏi: "Thế nào?"
Bạch Hồ Nhi Kiểm lạnh lẽo trở về trong các.
Từ Phượng Niên nhìn xem bóng lưng tiêu sái của Bạch Hồ Nhi Kiểm, lại cúi đầu nhìn Tú Đông, dường như có hơi hiểu ra, hóa ra là giận mình quá thân mật với Tú Đông? Thế tử điện hạ nhịn không được cười phá lên nói: "Tú Đông đao này dùng để giết người, cũng không phải vật phẩm trong khuê phòng của nữ tử, còn không cho ta chạm vào sao? Hơn nữa, đã tặng cho ta rồi, ta muốn ôm đi ngủ, ôm đi nhà xí cũng đâu có gì sai."
Trong các truyền ra một tiếng hừ lạnh, Xuân Lôi đao chém đứt đôi một giá sách.
Từ Phượng Niên hoả tốc lên lâu, nhìn thấy Lý Nghĩa Sơn ngày càng khô gầy, mặt thì trắng như tuyết, Từ Phượng Niên nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Vị quốc sĩ ẩn thân lâu năm trong Bắc Lương Vương phủ cười nói: "Sớm biết đã không cho Ngụy Bắc Sơn rời Bắc Lương, vừa vặn cho ngươi luyện đao."
Từ Phượng Niên hỏi: "Nghe nói lão Khôi đánh thắng Ngụy Bắc Sơn?"
Lý Nghĩa Sơn ho khan vài tiếng, cầm lấy bầu rượu hồ lô xanh nhấp một hớp rượu mạnh, khí tức gân như bình ổn, nói: "Ngụy Bắc Sơn chỉ là võ phu trung phẩm, đối đầu với Sở Cuồng Nô chỉ cách thượng thượng phẩm một chút, thảm bại cũng không kỳ quái."
Từ Phượng Niên hiếu kì hỏi: "Vậy thượng thượng phẩm cao thủ, trên đời này thật sự chỉ có mười người?"
Lý Nghĩa Sơn không trực tiếp trả lời, chỉ hơi cười khẩy nói: "Cái gọi là võ đạo thượng thượng phẩm, không thể nào so sánh được với sĩ tử thượng thượng phẩm năm đó, không đáng giá."
Từ Phượng Niên do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Nam Cung Bộc Xạ nói. y là con của thiên tài Tạ gia nổi danh cùng sư phụ...
Lý Nghĩa Sơn cười ha ha nói: "Điều này còn cần y nói sao? Ta chỉ nhìn một chút, liền biết rõ đáp án, cái tiểu tử bị ngươi gọi là Bạch Hồ Nhi Kiểm, không chỉ có vẻ ngoài giống với Tạ Quan Ứng, mà thần thái cũng giống. Nếu như ta không nhận ra, chính là mắt mù. Giờ ta chỉ tò mò tiểu oa nhi này là nam hay là nữ, dựa theo sấm Vĩ* suy tính, Tạ thúc dương đích thật là nên có con trai, nhưng Bạch Hồ Nhi Kiểm này thực sự không giống nam tử." Đối với cái danh xưng Bạch Hồ Nhi Kiểm, Lý Nghĩa Sơn có chút tán đồng, bèn thuận miệng gọi, cũng không cảm thấy hoang đường.
Từ Phượng Niên rất tán thành nói: "Đúng đấy, lúc đầu ta đánh chết cũng không tin, nếu như là nam nhân, quá đáng tiếc!"
Lý Nghĩa Sơn nhẹ gật đầu, lắc đầu chặc lưỡi hai lần, trên mặt hiện lên nụ cười không vui vẻ mấy, không còn âm u đầy tử khí như trước.
Đôi thầy trò này, không hổ là sư đồ.
Từ Phượng Niên chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn, chăm chú nói: "Hôm nay về thành đụng phải một vị hòa thượng tự xưng đến từ Lạn Đà Sơn, nói muốn dẫn ta đi Tây Vực."
Lý Nghĩa Sơn uống một hớp rượu, nói: "Tăng nhân long thủ tại Tây Vực danh khí cũng không nhỏ, sư phụ từ một vị Mật Tông kim cương thượng sư tập « Kim Cương Đích Du Già* Kinh », phiên dịch hơn sáu mươi bộ, một trăm mười quyển kinh điển Mật Tông. Lạn Đà Sơn nhất mạch của hắn cực kỳ lợi hại, đời trước đã có người đại thành Bất Tử Hồng Quang."
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Lợi hại hơn nữa thì có liên quan gì với ta, dù sao cũng không có được danh hiệu môn phái đứng đầu, muốn ta xuất gia làm hòa thượng sao?"
Lý Nghĩa Sơn cười nói: "Rốt cuộc có liên quan với ngươi hay không, ngươi đi mới biết được."
Từ Phượng Niên cười khổ nói: "Sư phụ, đừng nói móc ta, mật giáo tu hành kia, có thể so với Ngô gia Kiếm Trủng, mỗi ngày bốn lần lên điện, một điện sớm nhất bắt đầu từ đêm khuya, lúc lên điện bất luận nóng lạnh đều không cho phép mang giày, đi chân trần lên điện. Mỗi ngày ngủ không đủ bốn canh giờ. Có lúc đến pháp viên tu luyện, đều phải trên chỗ ngồi do những cục đá xếp thành, đông hạ đều không ngoại lệ. Nếu nói để ta qua bên kia luyện đao một hai năm, chịu khổ như thế, ta cũng nhận, nhưng bắt ta suốt ngày đọc thuộc lòng kinh thư, cứ giết ta đi thì hơn."
Lý Nghĩa Sơn mỉm cười nói: "Ngươi không biết Long Thủ Thượng Sư là ai?"
Từ Phượng Niên không hiểu.
Lý Nghĩa Sơn cười to nói: "Người này là Thượng sư Mật Tông nữ duy nhất ở Lạn Đà Sơn, nghe nói không chỉ có Phật pháp vô biên, mà dung mạo còn cực kì xinh đẹp động lòng người, được khen là Quan Âm nhân gian. Chỉ chờ song tu, là được chứng đạo."
Từ Phượng Niên sau khi kinh hãi, bèn cười xấu xa nói: "Nói như vậy, vẫn là có liên quan với ta"
Lý Nghĩa Sơn cười cổ quái.
Từ Phượng Niên thận trọng nói: "Sao nào? Vị Quan Âm Bồ Tát của Lạn Đà Sơn này giết người không chớp mắt hay sao?"
Lý Nghĩa Sơn lắc đầu nói: 'Lòng từ bi cực lớn."
Từ Phượng Niên càng thêm hiếu kì.
Lý Nghĩa Sơn cười to ho khan nói: "Tôn Bồ Tát này, năm nay đã 42 tuổi. Vừa hay gấp đôi tuổi của ngươi, thật là khéo."
Từ Phượng Niên đứng phắt dậy, xách đao ra ngoài liều mạng với hòa thượng chết tiệt đến từ Lạn Đà Sơn.
* sấm vĩ (sấm là lời đoán lành dữ của các pháp sư thời Tần, Hán; vĩ là một loại sách thần học thời Hán ở Trung Quốc)
*du già: yoga.