Chương 80: Mứt quả cùng đầu người (1)
Chương 80: Mứt quả cùng đầu người (1)Chương 80: Mứt quả cùng đầu người (1)
Tuy nói ba mươi vạn thiết ky đóng quân ngay biên cảnh, thiết giáp rất dày, nhưng biên cảnh Bắc Lương dẫu sao cũng không được an bình, bao năm qua mấy đai phiên vương Yến Lạt Vương Giao Đông Vương tấu chương đều là nghìn bản như một báo bình an, duy chỉ có vương gia khác họ Từ Kiêu, hàng năm đều kể khổ với triều đình, Bắc Mãng cũng phối hợp, thường xuyên xuất binh nhiễu cảnh, một năm một trận nhỏ, ba năm một trận lớn, thắng bại đan xen, dần dà, trong triều bắt đầu đồn đại đây là do Từ Kiêu lòng dạ khó lường, đã giãm nát biên cương còn không vừa lòng.
Những sĩ tử này tự cho mình là cánh tay đắc lực của vương triêu hơn phân nửa bị hoàng đế trách cứ trên điện vài câu, nặng hơn thì "cách chức" đuổi ra khỏi kinh thành, thường thường tích lũy đủ tư lịch tại các quận châu địa phương, cách năm sáu năm thì có thể điều về kinh, ủy thác trách nhiệm, dần dà, đám sĩ tử thi đậu đều biết rõ đây là lối tắt để làm quan, những năm này Từ què là một rào cản không thể vượt qua đối với học sinh trong thiên hạ, không mắng mấy câu, đều ngại nói mình là trung thân. Cuối năm nay trong lần lên chầu cuối cùng, tân tấn Vũ Anh Điện Đại học sĩ Ôn Thủ Tâm đã giao phó cho người hầu của mình khiêng quan tài đến tận cổng thành, vị trọng thân này mới năm mươi tuổi, mang theo huyết thư xin chết, để cầu thanh quân trắc*. Học sinh ở kinh thành đều võ tay tán thưởng.
*thanh quân trắc: Một tính danh từ chính trị, chủ yếu hàm nghĩa vì quân chủ quét sạch phản thần làm loạn, đa số ủng hộ quân chủ, hàm ý phản đối quyền thần, nhưng nhiều khi bị phản thân mượn cơ hội để cướp quân vị
Bắc Lương, vương kỳ mang chữ Từ bay phất phới trong gió.
Dưới cờ, Đại Trụ quốc Từ Kiêu giục ngựa chạy chầm chậm, bên người chỉ có một vị nam tử anh tuấn, mặt như ngọc, thư sinh khí phách lại khoác nhung trang. Không mang bội kiếm, chỉ tay không, bên hông buộc một thắt lưng dương chi mỹ ngọc, hơn người. Còn lại mấy vị kiêu tướng hiển hách Bắc Lương đều muốn kéo khoảng cách một đoạn để tránh lạc hậu.
Từ Kiêu cầm tới một phần mật báo từ kinh thành đưa tới, khẽ cười nói: "Thanh quân trắc? Ta cách bệ hạ mấy ngàn dặm. Đám lão thư sinh này, cũng không biết tiết kiệm chút khí lực để về nhà đối phó với mỹ thiếp trong nhà.”
Nam tử lịch lãm cười không nói, cưỡi ngựa bên cạnh nhân đồ Từ Kiêu, thần sắc tự nhiên, khí thế không thua quá nhiều. Thiên hạ bách tính đều nói Bắc Lương Vương nắm đại quyền sở dĩ lưng còng, là gánh vì vác mấy chục vạn cô hồn dã quỷ không chịu trở về quê hương, sở dĩ què, là bị oan hồn đệ nhất võ tướng của chín nước quấn lấy. Những người bình thường này nói chuyện say sưa, đương nhiên sẽ bị mấy sĩ tử tự cho mình là thân tử coi thường, Từ què binh nghiệp cả đời, bị thương vô số, nào có phải ác quỷ ba đầu sáu tay, rõ ràng là một võ phu xảo trá soán quyền, còn nữa, Từ Thọt bao nhiêu năm chưa trở về kinh thành? Trong triều trừ những lão thần đã có tuổi, tuyệt đại đa số đều không quen biết Đại Trụ quốc, thậm chí chưa từng gặp mặt. Bởi Vậy, ai sẽ bị những hư danh này hù dọa?
Từ Kiêu nắm chặt dây cương, nhìn về phía đông bắc, cầm roi ngựa, nhấc cánh tay chỉ điểm mấy nơi, cảm khái nói: "Quá lâu rồi ta không đến đó, đám lão già này đối đầu với ta mấy chục năm, già thì già, chết thì chết, dường như không còn ai nhớ lòng dạ độc ác của ta nữa. Hiện tại mấy tiểu hậu sinh nói dóc can gián, lại rất náo nhiệt, chỉ thiếu một chút chân thành. Lại tiếp tục như thế, sớm muộn sẽ thành thư sinh nói dóc hại nước. Tây Sở năm đó chính là thế nào, chỉ mong được lòng dân và sĩ tử, vết xe đổ đó. Bây giờ Bắc Mãng mạnh mẽ, như lang như hổ, ngấp nghé đã lâu, ta dám nói chỉ cần Bắc Lương thiết ky vừa rút lui, chỉ dựa vào đám trứng mềm Yến Lạt Giao Đông kia, mấy lần chiến đấu là sẽ kêu cha gọi mẹ ngay. Đông Nam Man Di khó thuần, diệt thì bình, lui thì phản, quay lại phục thù bất cứ lúc nào, khó đảm bảo sẽ không có nghịch thần tặc tử vong quốc ở phía sau châm ngòi thổi gió. Tây Vực nhung dân chính giáo một thể, nổi tiếng bên chắc như thép, rất khó chơi, ta mặc kệ, chính là nước sông không phạm nước giếng, được rồi, hiện tại Mật tông Hồng giáo cũng bắt đầu chủ ý đánh vào nhi tử của ta, đi song tu với nàng ta? Vậy không thành con rể tới nhà sao? ! Bà nương này đúng là chán sống rồi, có tin lão tử mang theo thiết ky trói nàng từ Lạn Đà Sơn đến Bắc Lương, làm nô tỳ cho con tal"
Nam tử có dung mạo thần dật cười đậm thêm vài phân, không hoài nghi chút nào Đại Trụ quốc tiến quân thân tốc vượt ngàn dặm đến Tây Vực. Thiết ky đi về đông không dễ cũng không ổn lắm, nhưng nếu nói móng ngựa giâm về hướng tây, triều đình cực kỳ vui khi thấy kết quả.
Nam nhân này nói không nhiều, một tay nắm dây cương, một tay đặt ở thắt lưng. Chiếc thắt lưng bằng ngọc này có nguồn gốc cực sâu xa, nó được chạm hoa văn hình hai con Li tranh đoạt linh chỉ, là vật yêu thích của người đứng đầu tứ đại danh tướng thiên hạ ngày xưa - Diệp Bạch Quỳ, lúc chết mới bị lấy ra, Từ Kiêu tự tay tặng cho nam tử này.
Tâm phúc này chính là Trần Chi Báo, là tiểu nhân đồ uy vọng gần với Từ Kiêu nhất trong Bắc Lương ba mươi vạn thiết ky, chính y một tay đẩy mình cùng Diệp Bạch Quỳ liều mạng vào tử địa một chết một sống, trước quyết chiến hai quân đối chọi, thắng bại ngang hàng, Trần Chi Báo vừa cưỡi ngựa xông ra, hai dây thừng kéo theo hai nữ tử phong hoa tuyệt đại, cuối cùng đâm chết thê nữ ở ngay trước mặt của vị danh tướng vô song.
Trải qua trận huyết chiến gần như có thể nói là xây dựng triều đại, Trần Chi Báo trước kia đã có hung danh chôn giết vô số hàng binh, nay lại lần nữa tăng vọt.