Chương 81: Mứt quả cùng đầu người (2)
Chương 81: Mứt quả cùng đầu người (2)Chương 81: Mứt quả cùng đầu người (2)
Từ Kiêu cười hỏi: "Chi Báo, bao lâu rồi ngươi chưa gặp Vị Hùng nhà ta?"
Tiểu nhân đồ có khuôn mặt góc cạnh kiên nghị, lại lộ ra một biểu hiện nhu hòa không dễ phát giác, chỉ là ngôn ngữ vẫn rất cung kính: "Hồi bẩm nghĩa phụ, đã gân bốn năm”"
Từ Kiêu giục ngựa phi nước đại, cười to nói: "Vậy ngươi cũng phải cẩn thận, lần này nó vội vã chạy về Bắc Lương, tâm tình không được tốt lắm."
Trân Chi Báo vung cương đuổi theo.
Bắc Lương mãnh tướng như mây, hổ lang hung hãn càng là vô số kể, có thể sóng vai cùng đi với Đại Trụ quốc, chỉ có Trần Chi Báo không mặc giáp trụ vĩnh viễn chỉ một thân bạch saml
Một con ngựa phi rất nhanh.
Ngựa này là Xích Xà xuất hiện trong cổ họa « Cửu Tuấn Đồ », ngay cả cao thủ nuôi ngựa cũng không cảm thấy chủng tuấn mã có linh tính phi phàm này thật sự tồn tại, Xích Xà trong cổ thư là toạ ky lục địa sau khi Long Vương biến thành người, cao chín thước, lông bờm như lân, huyền diệu nhất ở chỗ trọng mũi ngựa luôn ẩn núp một đôi rắn nhỏ đỏ rực ngủ đông, ngựa chết sẽ rời đi, lại kiếm chủ mới.
Trên lưng Xích Xà có một vị nữ tử mặc thanh sam tướng mạo bình thường, bên hông đeo một thanh kiếm gỗ, giản dị tự nhiên.
Tuấn mã có tốc độ như sét đánh, đến mức bụi đất tung bay cả đoạn đường.
Nàng đã có thể nhìn đầu tường xa xa.
Trong thành, càng vô cùng huyên náo. Nửa doanh hơn ba trăm thiết ky Bắc Lương đeo đao cầm nỏ dốc phi ngựa hết tốc lực, đang lao mạnh qua phố phường, khí thế kinh người. Chia binh hai đường, vây quanh hai tòa khách điếm không đáng chú ý.
Năm đó Bắc Lương vương Từ Kiêu cưỡi ngựa giãm đạp giang hồ, có chỗ khác với quốc chiến trước đây, trang bị của mỗi một thiết ky chính là bộ trang bị của Phượng Tự Doanh hiện giờ, khoác giáp nhẹ, thuận tiện xuống ngựa bộ chiến, trừ những tướng lĩnh có sức lực kinh người có thể câm Mạch Đao*, còn lại đều cầm Lương đao tiêu chuẩn, cung nỗ thủ lưng đeo hai ống, hơn 40 cây.
* Mạch đao có hình dáng cụ thể như thế nào hiện vẫn chưa có sự thống nhất, chỉ biết rằng đây là một loại đao có phần cán dài, lưỡi đao cũng dài, được bộ binh sử dụng để khắc chế ky binh.
Nếu đơn đả độc đấu, trừ võ tướng Bắc Lương bách chiến thành danh cùng một vài vị cao thủ xuất thân lục lâm hoặc tông phái giang hồ, đều không thể đối địch với mấy nhân vật trong môn phái giang hồ, nhưng khi Bắc Lương thiết ky tập trung trên một trăm người, thể hiện uy lực phối hợp đã được rèn giũa từ trong chiến trường chất đống người chết, nhất là nguyên một doanh thiết ky hoặc giục ngựa hoặc cầm nỏ tiến lên có trật tự, ít có địch thủ có thể phá vỡ sức mạnh này. Huống chi dưới trướng Từ Kiêu xưa nay không thiếu chó săn tay sai có bản lĩnh nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược, nhóm người này, giết giang hồ nhân sĩ cùng nguồn gốc, còn suôn sẻ hơn cả Bắc Lương thiết ky, một cái đầu lâu đáng giá mười hay hai mấy lượng vàng, thậm chí một số chưởng môn, một cái đầu lâu có thể đáng giá ngàn vàng, cộng thêm tặng mấy quyển bí kíp, sự thành còn có quan tước trên người, ai không giết đến đỏ mắt?
Dù sao lông dê trên dê béo cũng sẽ dài hơn, Từ Kiêu am hiểu nhất biện pháp dùng bánh vẽ để khiến người bán mạng.
Trận khói lửa cuồn cuộn dấy lên trên giang hồ, quả thực là một trận hạo kiếp ba trăm năm không gặp!
Bằng không cừu gia nhớ nhung Từ Phượng Niên có thể nhiều như cá diếc sang sông sao? Có lẽ các giang hồ hiệp sĩ cảm thấy giết Từ Kiêu khó như lên trời, mà đi giết hai tiểu khuê nữ lại ngại hạ thấp thân phận, giết đứa ngốc Từ Long Tượng cũng không tính là hảo hán, thế là cứ tập trung mũi nhọn nhắm vào Thế tử điện hạ đáng thương vô tội.
Cũng không phải tất cả giang hồ hào hiệp nào gánh vác huyết hải thâm cừu đều đi Bắc Lương Vương phủ lao đầu vào chỗ chết, nhiều năm như vậy, một nhóm tiếp một nhóm, con mẹ nó đều một đi không vê! Báo thù là đại sự cao hơn trời, nhưng mệnh mất thì còn làm mẹ gì được? Nhân vật có thể luyện được một thân bản lĩnh đi gọi bổn Bắc Lương vương Từ Kiêu, là kẻ ngu xuẩn cỡ nào? Bây giờ càng có bí ẩn truyên ngôn Thế tử Điện hạ hoàn khố kia là đồ tạp chủng âm hiểm cùng cực, không biết một ngày nào đó, cái bụng trắng trẻo nằm ấp sấp trên hoa khôi của hắn lại nghĩ ra được ý tưởng ác độc "Trước mở rộng cửa lại thả chó cắn người” gì nữa, việc này khiến bọn họ càng thêm đấm ngực dậm chân, đời này không có chút bản lĩnh tế thế cứu dân, nhưng lại học được Từ Kiêu về khả năng hại người, rõ ràng là đáng giết.
Lúc này, Thế tử điện hạ bị cho rằng đáng giết cùng tiểu cô nương cùng đi trên một con phố trong đó có một khách sạn, Từ Phượng Niên mua từ quán ven đường hai chuỗi mứt quả, đừng hi vọng xa vời Thế tử Điện hạ ra cửa mang theo ngân lượng để thanh toán, tiểu cô nương nhìn thấy Từ Phượng Niên cầm mứt quả đi lại nhưng không bị đòi nợ, càng không bị đánh, vô cùng bội phục, cũng hết cách, dù cho thấy được khí phái của Bắc Lương Vương phủ, tiểu cô nương từ đầu đến cuối vẫn không thể nào liên hệ tên ăn mày Từ Phượng Niên với Thế tử Điện hạ, dưới cái nhìn của nàng, Từ Phượng Niên vẫn là thời điểm xanh xao vàng vọt thuận mắt hơn, cùng nàng ngồi trên bờ sông dùng cành liễu buộc thành vòng càng thú vị, cùng nàng chửi lộn với thôn phụ thật quá đã, ai, Thế tử điện hạ có cái gì tốt, Từ Phượng Niên cả người không một xu bạc là đủ rồi nha.
Tiểu cô nương lè lưỡi liếm láp một viên mứt quả, ưu buồn suy nghĩ.
Từ Phượng Niên từng nói, thiếu nữ ôm ấp tình cảm lúc nào cũng thơ. Cho nên ở cái tuổi này của nàng, u buồn ưu thương lo lắng thế nào đều đẹp, chờ sau này biến thành thiếu phụ, thì sẽ sụp đổ, hắn nói thiếu phụ ôm ấp tình cảm luôn luôn ẩm ướt, ẩm ướt? Nàng không biết rõ, nhưng có thể khẳng định không phải chuyện gì tốt. Mỗi lần hắn cười xấu xa, đều có người phải tai ương.
Lão Hoàng cùng hắn gặp hoạ vô số lần đã đi đâu, nàng nghĩ nghĩ, vân không hỏi.
Từ Phượng Niên cắn mứt quả, nghe nơi xa vang lên tiếng cung nỏ âm lãnh cùng tiếng kêu rên, tâm tình rất không tệ.
Hắn không lo lắng sẽ hù cho tiểu cô nương đang đi bên cạnh hắn, trước kia cùng lão Hoàng trải qua trăm cay nghìn đắng đuổi kịp một con lợn rừng nhỏ, thoạt đầu Từ Phượng Niên chưa nắm được bí quyết, cộng thêm hạ đao không đủ mạnh, lợn rừng da dày mấy lần trúng đao cũng không chết, nàng thấy đau mắt quá, bèn cầm đao phập phập phập đâm giết con lợn rừng, lập tức chết đến mức không thể chết nữa...
Khó trách nàng nói muốn làm nữ hiệp, mà không phải làm tiểu thư khuê các cười không lộ răng.
Từ Phượng Niên thích nàng, tựa như thích muội muội của mình.
Cho nên nàng không giống bất cứ kẻ nào trong Vương phủ.
Lão Hoàng khi còn sống chỉ sợ cũng chỉ có mình nàng là bằng hữu tri kỷ hợp ý.
Eo phải treo Tú Đông đao, Từ Phượng Niên dừng động tác cắn mứt quả, nhìn về phía một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng tại khúc cua phía trước.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười xấu xa của Từ Phượng Niên, chỉ giật giật tay áo của hắn, rất thông minh không lên tiếng.
Từ Phượng Niên nháy nháy mắt, lắc đầu với tiểu cô nương, sau đó một mình tiến lên.
Nữ nhân trẻ tuổi nắm chặt tay của thanh niên nam tử, lắc đầu nói: "Hà sư huynh, đừng đi! Chuyện đã bại lộ, đi thì chính là chịu chết, một hai trăm Bắc Lương thiết ky, không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó al"
Nam tử họ Hà hai mắt đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, vô cùng bi phẫn nói: "Sư muội, thế nhưng cha ngươi, mẹ ngươi đều ở nơi đó, nếu ta không được sư phụ sư nương thu dưỡng, đã sớm chết đói đầu đường, một ngày làm sư cả đời làm cha, dù có chết, ta cũng phải đi!"
Nữ tử đứng trước thảm cảnh phụ mẫu đều chết, lại vẫn tỉnh táo đến lãnh huyết, tăng thêm lực đạo giữ chặt cổ tay của vị sư huynh, cắn răng nói: "Hà sư huynh, nếu ngươi cũng chết, cả mặt của đôi cẩu nam nữ Từ Phượng Niên, Từ Vị Hùng cũng không thấy, chết như vậy tính là gì? Như vậy hiếu chính là hiếu sao? !"
Vị sư huynh kia khí huyết xông đầu vẫn khăng khăng muốn đi chịu chết.
Nhan sắc của nữ tử kia cũng không tầm thường, nàng buông tay ra, tát thẳng vào mặt gã, cười lạnh nói: "Vậy ngươi đi chết đi!"
Để mặc sư huynh bước đi từng bước, nàng nói ra mấy lời sau cuối: "Ta phải sống! Từ Phượng Niên kia yếu ớt lại ham mê nữ sắc, cho dù ta tiến vào thanh lâu câu lan cũng không hối hận, trước tiên giao thân thể cho Thế tử điện hạ mấy lần, cho đến khi hắn hoàn toàn lơ là bất cẩn, bị hắn đùa bỡn mấy lần, đến lúc đó ta đâm hắn mấy đao! Đời này ai không biết sống chết tự xưng chưa từng hủy hoa, ta muốn hắn chết trong lòng của mỹ nhân!"
Sư huynh lòng đau như cắt, lại vẫn nhanh chân tiến lên.
Giang hồ ân oán giang hồ liễu, giang hồ nhi lang giang hồ tử.
Việc này rất ngu ngốc, nhưng trong giang hồ kẻ ngu ngốc rất nhiều, chỉ nhận được một chữ hiếu. Ngu hiếu cũng không để ý.
Chờ hắn đi xa, nữ tử khinh thường nói: "Tên phế vật này, cha mẹ ta nuôi không hai mươi mấy năm”
"Chửi đúng lắm, một chút đại cục cũng không hiểu, chết cũng là chết vô ích, vẫn là cô nương ngươi có thể nhịn nhục, thật đáng khen. Nếu ta là vị Thế tử điện hạ kia, cũng không nỡ giết mỹ nhân chim sa cá lặn như ngươi."
Nữ tử kinh dị quay người, nhìn thấy một vị công tử mặc áo gấm dựa vào vách tường, gương mặt vui cười, tay trái cầm theo một chuỗi mứt quả.
Nàng đã từng xem nát bức chân dung của hắn.
Cho nên nhận ra nam tử trước mắt, hóa thành tro cũng nhận ra. Chỉ là Thế tử điện hạ trên bức họa có ánh mắt lỗ mãng, khí chất yếu đuối, mà Từ Phượng Niên đang đứng trước mặt, sao lại có khí chất của cao thủ? !
Không đợi nàng khua môi múa mép.
Tú Đông đao liền ra khỏi vỏ, vách tường dày đặc phía sau nàng bị vạch ra một khe hở sâu đến vài thước.
Đầu của nữ tử rơi xuống đất.
Từ Phượng Niên vứt bỏ chuỗi mứt quả kia, nhìn đầu lâu không nhắm mắt trên mặt đất, bình tĩnh nói: "Ai nói ta không giết nữ tử?