Chương 82: Huy hoàng Bắc Lương bài hát trấn linh (1)
Chương 82: Huy hoàng Bắc Lương bài hát trấn linh (1)Chương 82: Huy hoàng Bắc Lương bài hát trấn linh (1)
Từ Phượng Niên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cuối con hẻm xuất hiện một thân ảnh gầy yếu, ưu tư nghĩ suy, nhanh chóng thấy rõ khuôn mặt của người đó, không khỏi ngẩn người, đúng là nhà đầu thanh tú của tiệm bán thịt bò, câm theo một cành trúc, bả vai nhỏ yếu không ngừng rung động, ánh mắt dại ra nhìn Thế tử điện hạ cầm đao. Từ Phượng Niên cười cũng không được, hung cũng không xong, cực kỳ không được tự nhiên, nếu là đồng đảng của thích khách, cứ giết là được, nhưng một tiểu ny tử hiền lành vô hại, không cho Thế tử điện hạ có cơ hội khó xử, nàng đã quay người bỏ chạy. Từ Phượng Niên không có ý đuổi theo, con gái rượu bách tính nhà nghèo, không bị dọa cho bay hồn phách tán đã tốt lắm rồi, nào dám đi nói huyên thuyên, huống chi nói cũng không ai tin, tin cũng không ai quản.
Tại Bắc Lương, Từ Kiêu không phải là một vị hoàng đế mặc Cửu Long mãng bào hay sao?
Từ Phượng Niên tìm được vị tiểu cô nương có nhà ở tự miếu kia, nàng vẫn đang dùng miệng mút mứt quả, chắc ngại sơn trà quá chua, chỉ cắn lớp đường phèn bên ngoài, lại không nỡ vất đi, cũng không dám ăn, nên cứ cầm đó đứng tại chỗ chờ hắn. Từ Phượng Niên cũng không khách khí cầm qua quả sơn trà, bỏ ngay vào bụng, nhai mấy lần bèn nuốt vào bụng, dẫn tiểu cô nương tới tiệm thịt bò cách đó ba con phố, gọi ba phần thịt muối, chủ tiệm vẫn ân cần như xưa, Từ Phượng Niên không thấy tiểu nữ cầm cành trúc chắc là tên Giả Gia Gia đâu cả. Thời điểm sau khi trở vê Lương Vương Phủ, Từ Phượng Niên cười nói: "Trước khi ngươi về nhà, ta cho ngươi xem một thứ khác."
Đông Tây cô nương hiếu kỳ hỏi: "Cái gì?"
Từ Phượng Niên ôn nhu nói: "Thiên cơ bất khả lộ"
Tiểu cô nương bĩu môi nói: "Cha ta nói thiên cơ đều là gạt người."
Từ Phượng Niên không để ý, đưa nàng trở về phủ, đi đến Ngô Đồng Uyển, vừa vào sân hắn lập tức võ tay, vừa nghe thấy tiếng vỗ tay, Hồng Thự, Lục Nghĩ, Hoàng Qua cùng nha hoàn lớn nhỏ ở bên trong đều dừng lại việc đang làm, chạy thẳng ra khỏi lầu, đứng xếp hàng trong viện, oanh oanh yến yến cười nói vui vẻ, từng khuôn mặt lộ vẻ chờ mong, tiểu cô nương tuy đã gặp Hồng Thự tỷ tỷ, nhưng trong viện bất thình lình chạy ra nhiều mỹ nhân tỷ tỷ như vậy, vẫn còn có chút hoa mắt, nàng chỉ nghe thấy Từ Phượng Niên nói một câu "Vẫn như cũ, đi thôi, ngày mai cũng khoảng vào giờ lên đỉnh núi", các tỷ tỷ âm ầm cười to, vui mừng cau mày, phân tán rời đi.
Từ Phượng Niên tiễn tiểu cô nương mơ mơ màng màng về chỗ ở, sau đó một mình hướng tới tòa nhạc phường "Sở Thục Đê Đầu”, là một tòa kiến trúc năm lầu, bên trong nhạc phường chung cổ cầm sắt khánh vu, cái gì cũng đều có, đại nhạc sư, đại nhạc quan hơn mười người, tiểu sư, chuông sư, khánh sư, sênh sư hơn một trăm sáu mươi người, ca nữ vũ cơ càng đông vô số kể, những người này đều là do Thế tử điện hạ nuôi, trên khắp Lương địa, trừ hắn không có ai có thể nuôi nổi một toà nhạc phường này. Lầu một bày một bộ chuông cỡ lớn, nhiều đến mức có đến 8 tổ 65 mai, chuông đỡ cao hai thước rưỡi, phân ba tầng treo, sắp xếp theo hình thước cong, khí thế to lớn. Dũng chung lớn nhất cao bằng thân người, nặng gân năm trăm cân. Cái gọi là cuộc sống xa hoa vinh hoa phú quý cực điểm, chung minh chính là ở đây. Ly Dương vương triều tuân theo cổ lễ, thiên tử tám dật(đội ca múa), vương công sáu, chư hầu bốn, sĩ hai dật, bởi vậy đội múa của Bắc Lương Vương có sáu dật bốn mươi tám vị. Từ Phượng Niên không làm việc đàng hoàng, từng có một đoạn thời gian tương đối si mê lễ nhạc, chung tình nhất với tà âm đại tục thục nhạc, cũng thành thạo đại nhã sở nhạc được mấy lão phu tử công nhận, Thế tử điện hạ có thể chơi toàn bộ các vị hoa khôi lớn nhỏ ở Lương địa, cũng không phải chỉ dựa vào đập ngân lượng giở mánh khoé.
Chung là đứng đầu trong tất cả nhạc cụ.
Từ Phượng Niên gõ nhẹ dũng chung thử âm, nhíu mày. Rèn biên chung tại Vương phủ xuất thần nhập hóa, tạo hình hùng hồn, độ dày hợp lý, âm vực rộng lớn. Chỉ có điều một năm không được dùng mấy lần, khó tránh khỏi tại xoáy cung chuyển điệu thường có chút sai lệch, đống biên chung hơn sáu mươi hai mai chung này do hắn cùng Từ Vị Hùng làm ra, cảm nhận tiếng chuông tốt nhất, nếu nói Từ Phượng Niên chơi bời lêu lổng, khẳng định không oan vì vị Thế tử điện hạ này xuất thân nhất đẳng vương hầu, việc đúc chuông này chỉ chuyện vặt, nhưng so sánh với việc dắt chó dữ mang theo ác nô ra đường trêu ghẹo con gái nhà lành lại càng tốn thời gian cùng hao tâm tổn sức, chẳng lẽ sau này đi làm thợ đúc chung? Không riêng gì biên chung, Từ Phượng Niên cũng có nghiên cứu về sênh, đi theo Nhị tỷ không gì không biết cải tiến thập tam thập thất hoàng thành nhị thập tứ tam thập lục, giống như một con phượng hoàng non.
Từ Phượng Niên xoay người duỗi ngón búng vào chung, tiếng chung du dương hùng hậu, chờ tiếng vang yếu đi, nhỏ giọng nói: "Ra đi."
Nhất tiễn song điêu. (Một mũi tên trúng hai con nhạn).
Ngư Ấu Vi đã thổi Vu cả một ngày từ trên lầu đi xuống. Sau Đông chí, vốn là một ngày tốt lành để nói về Hoàng Chung luật nhàn âm vu.
Nàng hất chiếc áo khoác lông bạch hồ lên, không nhiễm bụi bặm, duyên dáng yêu kiều.
Ngoài cửa, Lý Tử cô nương đi vào, nàng vẫn rón rén lén đi theo Thế tử điện hạ đến nhạc phường Thục nhạc.
Nàng miễn cưỡng có thể tính có dáng vẻ tươi mới của cô con gái mới lớn nhà bên, nhưng ở trong Bắc Lương Vương phủ mỹ tỳ như mây, thực sự không xuất sắc. Chỉ cần so với vũ nữ ca cơ được Thế tử điện hạ nuôi dưỡng thì cũng có thể đánh bại nàng. May mà tiểu cô nương còn chưa tới tuổi biết ghen ty, chỉ muốn làm được nữ hiệp tiêu dao giang hồ, mơ mơ màng màng làm sao biết tranh phượng khoe sắc.
Tiểu cô nương cười hắc hắc nhảy đến bên cạnh Từ Phượng Niên, hiếu kì vuốt ve chung lớn, rất sùng bái nói: "Từ Phượng Niên, ngươi còn hiểu cái này sao?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Hiểu một chút."
Tiểu cô nương tiếc nuối nói: "Ta thì kém xa, từ nhỏ mẹ ta nói ngũ âm không đầy đủ, còn khó nghe hơn so với mấy vị hòa thượng trong nhà niệm kinh."
Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói: "Lúc dạy ngươi huýt sáo, đã lĩnh giáo rồi."
Tiểu cô nương giơ chân lên đòi đạp Từ Phượng Niên, bị tránh được, tiểu cô nương không cam lòng, bắt đầu truy sát Thế tử điện hạ.
Ngư Ấu Vi đứng ngay đầu bậc thang nhẹ nhàng cảm khái: "Tiểu cô nương này có lá gan thật lớn."
Đùa giỡn một lát, Từ Phượng Niên nhìn thấy Thanh Điểu đứng ngay cổng, sắc mặt không được tự nhiên.
Từ Phượng Niên đoán được gì đó, dùng tay đè chặt đầu của tiểu cô nương, ngón tay chỉ vào Ngư Ấu Vị, cười nói: "Lý Tử, ngươi cứ chơi với vị Ngư tỷ tỷ này trước, ta phải đi đón người."
Tiểu cô nương ồ một tiếng.