Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 83 - Chương 83: Huy Hoàng Bắc Lương Bài Hát Trấn Linh (2)

Chương 83: Huy hoàng Bắc Lương bài hát trấn linh (2) Chương 83: Huy hoàng Bắc Lương bài hát trấn linh (2)Chương 83: Huy hoàng Bắc Lương bài hát trấn linh (2)

Từ Phượng Niên vừa bước ra cửa bèn quay người nhìn về phía Ngư Ấu Vi, phân phó nói: "Ngươi chăm sóc cho Lý Tử, đúng rồi, hai ngày này cần ngươi múa kiếm."

Ngư Ấu Vi nhíu mày, rốt cục vẫn không từ chối.

Từ Phượng Niên chạy như bay đến Ngô Đồng Uyển, cầm lấy hai hộp quân cờ, lại chạy về phía hồ.

Chỉ thấy một nữ tử đang dắt ngựa.

Phía sau quản gia bộc dịch trong Vương phủ đều không dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ như chuột thấy mèo.

Từ Phượng Niên chạy chậm lại, ném ra một ánh mắt, đám người hầu câm nín nãy giờ như nhặt được đại xá, lập tức chạy tán loạn.

Từ Phượng Niên tươi cười nịnh nọt nói: "Nhị tỷ, có mệt hay không, có đói bụng không?"

Nữ tử được Thế tử điện hạ nịnh nọt liếc nhìn Tú Đông đao bên hông Từ Phượng Niên, ánh mắt càng lạnh hơn, không lên tiếng.

Từ Phượng Niên cũng không nản lòng, cẩn thận từng li từng tí hâu ở bên cạnh nàng, nói: "Nhị tỷ, trên núi Võ Đang ta khắc cho tỷ một bộ quân cờ, dựa theo thập cửu đạo, ba trăm sáu mươi mốt quân cờ của tỷ, tỷ nhìn một cái đi?"

Tại Vương phủ, bọn hạ nhân đều biết Đại quận chúa Từ Chi Hổ sợ Đại Trụ Quốc, Đại Trụ Quốc sợ Thế tử điện hạ, mà Từ Phượng Niên lại sợ Từ Vị Hùng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Nhị quận chúa này dường như không sợ cái gì, không sợ trời không sợ đất, thân là nữ tử cũng dám ở chiến cầm kiếm giết người trên chiến trường Bắc Lương, trên dưới Vương phủ không có ai không run sợ trước tài thao lược hơn hẳn người ta một bậc của vị này. Khương Nê vốn có thể xem như nữ tỳ có cốt khí kiên cường, cũng bị Từ Vị Hùng ném xuống đáy giếng ba ngày ba đêm, thời điểm lôi ra khỏi giếng, lại giống như một cô nương yếu ớt, y như lệ quỷ không có sinh hồn.

Từ Vị Hùng nhìn cũng không nhìn hộp cờ quân cờ, lặng lẽ tiến lên.

Từ Phượng Niên ủy khuất gọi tỷ.

"Ta là tỷ ngươi?"

Từ Vị Hùng lạnh giọng nói.

Từ Phượng Niên không ngừng, lẩm bẩm: "Ta luyện đao thôi mà, giận ta làm gì chứ. Hơn ba năm không gặp, còn chưa thấy tỷ cười lần nào."

Từ Vị Hùng hung hãn xuất thủ.

Giữa trời chiêu, một tia sáng vút lên.

Mu bàn tay trái của Từ Phượng Niên co rút đau đớn, hộp cờ tuột tay, cả hộp một trăm tám mươi quân cờ trắng từ trên cao rơi xuống, rơi xuống nước tạo ra hơn một trăm đóa bọt nước, quả là thiên nữ tán hoa.

Từ Vị Hùng tiếp tục tiến lên, không thèm nhìn Thế tử điện hạ đang đứng chết trân tại chỗ, nàng chỉ mặt không chút thay đổi nói: "Ta thấy rồi."

Chỉ còn lại một hộp cờ đen, Từ Phượng Niên nhìn qua thân ảnh Nhị tỷ đi xa, thật lâu mới thở dài một tiếng.

Ngày thứ hai, Từ Phượng Niên đi Lạc Đồ viện vấn an Từ Vị Hùng, Nhị tỷ đóng cửa không gặp.

Ngày thứ ba, cuối cùng đã gặp được Nhị tỷ, đây là công lao Từ Phượng Niên leo tường bò lầu.

Nàng nằm trên giường cầm một bản « Khảo Công Ký », làm như không nhìn thấy Từ Phượng Niên. Từ Phượng Niên cợt nhả muốn đi lên giường nằm, cổ kiếm bên người Từ Vị Hùng leng keng rời khỏi vỏ nửa tấc.

Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Nhị tỷ, lúc nào thì có thể nguôi giận?"

Nàng nhẹ nhàng nói: "Ta lập tức phải trở vê học cung, không nhìn thấy ngươi, đương nhiên không tức giận."

Từ Phượng Niên ngẩn người, hỏi: "Tỷ không ở nhà ăn tết sao? Không đợi Từ Kiêu trở về?"

Từ Vị Hùng chỉ nhẹ nhàng lật thêm một trang.

Từ Phượng Niên giữ im lặng.

Ngồi từ buổi trưa cho tới hoàng hôn, Từ Phượng Niên buông hộp cờ lẻ loi xuống, cô đơn rời Lạc Đồ viện sạch sẽ và đơn sơ như một động tuyết.

Từ Vị Hùng đứng dậy, nếm chút điểm tâm, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bèn đến chuồng ngựa dắt Xích Xà, nàng nói đi thì đi thật, tuyệt không dây dưa dài dòng.

Dẫn theo con ngựa tình cờ có duyên thuần phục, Từ Vị Hùng do dự một chút, quay người trở lại viện, cầm theo một vật nhỏ.

Từ Phượng Niên đứng tại cổng vương phủ, tận mắt nhìn thấy một người một ngựa một kiếm kiên quyết rời đi.

Không cần đi Lạc Đồ viện nhìn, Từ Phượng Niên đều biết là hộp quân cờ nằm ở khoảng cách xa.

Tội gì phải làm vậy.

Thế gian nào có nữ tử thích một mình đi xa như vậy?

Từ Phượng Niên đi về phía đỉnh núi Thanh Lương, ngay dưới Hoàng Hạc Lâu, sẽ có một ca vũ dùng câu thiên hạ hiếm thấy để miêu tả cũng không quá đáng.

Vốn định tặng cho Lý Tử tiểu cô nương.

Chưa từng nghĩ lại tặng Nhị tỷ.

Cuốn « Huy hoàng Bắc Lương trấn linh ca » chính là do Từ Vị Hùng điền từ.

Từ Phượng Niên phổ nhạc.

Đêm nay sẽ có múa kiếm của Ngư Ấu Vi.

Chúng nữ Hồng Xạ, Thanh Điểu thì đánh hoàng chung đại lữ.

Lục Nghĩ diện váy vàng cùng hơn ba mươi nhạc sư thì đánh cầm sắt sênh vu.

Ca nữ vũ cơ 160 người.

Trên đỉnh núi Thanh Lương, đèn đuốc như ban ngày.

Cả tòa thành đều có thể ngửa đầu nhìn thấy huy hoàng ở bên này.

Cả tòa thành đều có thể nghe được tiếng trời hùng vĩ.

Bách tính trong thành nội điên cuồng truyên đi tin tức: "Thế tử điện hạ lại muốn thưởng khúc rồi!"

Dưới Hoàng Hạc Lâu.

Uy thế xinh đẹp như cầu vồng.

"Bắc Lương trăm vạn hộ, bao nhiêu người trong đó dùng áo sắt bọc xương khô?"

"Công danh đưa ra rượu một bầu, thử hỏi đế vương cùng vương cầm mấy bầu?"

"Thỏ đi trên núi, cáo ngủ trong rừng, khí thôn giang sơn như hổ."

"Trân châu mười hộc*, tuyết nê hồng lô, tố thủ man yêu thành cô. " "Thập vạn cung nỗ, xạ sát vô số. bách vạn đầu lô, cổn lạc tại lộ. Hảo nam nhi, mạc yếu thuyết na thiên hạ anh hùng nhập liễu ngô hộc. Tiểu nương tử, mạc yếu tương na ái mộ tư lượng thâm tàng tại phúc

"Tới tới tới, thử nghe mỹ nhân nào đang gõ trống. Tới tới tới, xem thử ai là nhân đồ chốn dương gian?"...

« Trấn Linh Ca » tổng cộng 1,008 chữ.

Lưu truyền rộng rãi trong quan Bắc Lương.

Trên cổng thành, chỉ có ba người, Từ Kiêu, nghĩa tử Trần Chi Báo, cùng Từ Vị Hùng cuối cùng bị bọn hắn ngăn lại.

Từ Kiêu dùng tay phải bưng một bát rượu cay, nhắm mắt lắng nghe tiếng ca, tay trái đập đầu gối.

Trân Chi Báo thì thân sắc trang nghiêm.

Từ Vị Hùng nghe được một nửa bèn xuống lầu.

Trong lòng bàn tay nàng nắm chặt một viên cờ đen nhẫn nhụi màu đen.

Hoàng Hạc Lâu.

Lần đầu tiên được mở mang kiến thức, tiểu cô nương kinh ngạc đến mức nói không ra lời, đần Nam Bắc bên cạnh nhát gan sợ đến mức co giò bỏ chạy, không thấy bóng dáng.

Lý Tử kinh ngạc nhìn về phía Thế tử điện hạ đang nằm nghiêng cách đó không xa, chỉ thấy hắn chậm rãi uống rượu, đầu đội tử kim quan, trên người mặc bộ bạch bào, giữa mi tâm một vòng tinh hồng, cứ như là vong ưu thiên tiên.

*hộc là vật chứa thời cổ, có thể hiểu là cái chén
Bình Luận (0)
Comment