Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 85 - Chương 85: Âm Phủ Đổi Đao, Dương Gian Uống Rượu (Cầu Donate 10,000 Tỉnh Thạch) (1)

Chương 85: Âm phủ đổi đao, Dương gian uống rượu (cầu donate 10,000 tỉnh thạch) (1) Chương 85: Âm phủ đổi đao, Dương gian uống rượu (cầu donate 10,000 tỉnh thạch) (1)Chương 85: Âm phủ đổi đao, Dương gian uống rượu (cầu donate 10,000 tỉnh thạch) (1)

Trước khi Từ Phượng Niên đi Võ Đang, từng nghĩ rằng thiên hạ thập đại cao thủ chính là mười người lợi hại nhất trên đời này có giết người phóng hỏa, lên núi mới biết được cao thủ chân chính có vài người sẽ lánh đời ở sâu trong núi, có một số khinh thường lên bảng, có kẻ thâm tàng bất lộ, cho nên Từ Kiêu nói lão ma đầu kia bị Thính Triều Đình trấn áp là cao thủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hắn biết ngay một khi thả đại yêu quái này ra ngoài đình, sẽ không ai có thể cản nổi lão làm mưa làm gió, Từ Phượng Niên cân nhắc một lúc, e rằng chỉ có lão Hoàng cùng lão Khôi hợp sức mới được, nhưng lão Hoàng chết rồi, hộp kiếm còn cắm tại đầu thành Võ Đế bị người chê cười, lão Khôi tóc bạc đã rời đi, dựa vào tình hình của lão, nào chịu làm lính hâu cho Thế tử điện hạ, bản thân Từ Phượng Niên có năng lực gì mà dám hàng ma phục yêu cơ chứ?

Bấm đốt ngón tay tính thử những cao thủ đã tận mắt chứng kiến từ trước đến giờ, Võ Đang chưởng giáo Vương Trọng Lâu khẳng định tính một cái, kiếm si Vương Tiểu Bình hơn nửa, còn cưỡi trâu có thể tính nửa cái? Đám người thủ Các trong vương phủ có lẽ chỉ có thể tính gân nửa.

Từ Phượng Niên nhìn về phía Thính Triều Đình, suy đoán thân phận lai lịch của lão yêu vật, không có đầu mối, cười hỏi: "Vương phủ rốt cuộc còn có bảo bối nào nữa, chớ giấu giếm, nói hết ngọn nguồn ra luôn đê?"

Từ Kiêu nhấp một ngụm hoàng tửu nóng hổi, lau miệng: "Chắc cũng hết rồi, đều là ta góp nhặt vốn liếng suốt nửa đời người, còn chưa đủ cho ngươi giày vò?"

Từ Phượng Niên cười hắc hắc nói: "Vậy không có bảo vật gia truyên gì ư?"

Từ Kiêu buồn khổ nói: "Có, ngược lại là có, nhưng cái đó khi nào ta chết đi mới có thể đưa ngươi, không đến sơn cùng thủy tận nhà chỉ có bốn bức tường, sao có thể tùy tiện đem ra."

Từ Phượng Niên nói khẽ: "Sắp hết năm rồi, nói gì đó may mắn đi"

Từ Kiêu nhìn về phía mặt hồ yên ả, dường như cảm thấy nhàm chán, bèn rải thức ăn xuống hồ cá, dẫn đến cảnh tượng tuyệt đẹp đàn cá chép tranh mồi, lúc này mới cảm khái nói: "Thân thể không còn khoẻ mạnh như trước nha. Lúc còn trẻ ba bốn cân thịt bò cùng với rượu nốc vào trong bụng không có cảm giác gì, dê nướng nguyên con có thể xơi nửa con trong một lần, hiện tại ăn không nổi, trông thấy dầu mỡ cứ buồn nôn."

Từ Phượng Niên cười nói: "Người tốt sống không lâu tai họa di ngàn năm, còn loại đại ác nhân bị người đời chửi rủa, cho dù không một ngàn năm, sống một trăm tuổi cũng không có vấn đề nha?"

Từ Kiêu không đáp.

Từ Phượng Niên ngồi thẳng, bắt lấy thức ăn cá chuẩn bị rải xuống hồ, xung quanh đình giữa hồ vì trước đó Từ Kiêu đã vứt thức ăn xuống cho nên đã tập trung mấy trăm con cá chép, cho nên Thế tử điện hạ mới có động tác nhấc tay lên, đã có khoảng trăm con cá chép tham ăn quẩy trăm cái đuôi nhảy lên khỏi mặt hồ, trước kia Từ Phượng Niên nhàm chán, sẽ cầm lấy mấy hộp thức ăn cho cá lớn chèo thuyền trên hồ, phong cảnh cá chép ùn ùn kéo đến. Hôm qua mang theo tiểu cô nương sảng khoái chơi lớn một lần, nàng nửa e ngại nửa kinh hãi trước cảnh đẹp, biểu lộ cực kỳ đặc sắc thú vị. Bởi vậy những năm này đám hoàn khố Bắc Lương tranh hoa khôi cướp thanh quan với Thế tử điện hạ, chỉ tự rước lấy nhục, chẳng qua nếu như các nàng may mắn tiến vào Bắc Lương Vương phủ, Từ Phượng Niên nhiều nhất là cho các nàng một hộp số hộp thức ăn cho cá, hắn thường thường ở xem trò vui, cũng không phụng bôi.

Cuối năm, tại Cửu Hoa Sơn gõ xong chuông, nếm qua bữa tối không nóng không lạnh, Từ Phượng Niên đi đến Ba Tiêu Viện, Ngư Ấu Vi đang ngồi bên cửa sổ trêu đùa Võ Mị Nương, con mèo trắng càng lúc càng mập, trông y như quả cầu tuyết, rất đáng yêu.

Từ Phượng Niên chìa ra Tú Đông đao, Võ Mị Nương lập tức chộp lấy.

Từ Phượng Niên nâng thử, chậc chậc nói: "Chắc cũng nặng hơn mười cân, về sau tựu gọi Võ Mập Nương vậy." Ngư Ấu Vi ôm lại Võ Mị Nương dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, trừng mắt với vị Thế tử điện hạ không hiểu phong tình.

Từ Phượng Niên sau khi ngồi xuống, cầm khối bánh quế hoa ném lên cao, ngửa đầu há miệng, vừa vặn rơi vào trong miệng hắn. Bánh ngọt này là do Ngư Ấu Vi tự tay làm, có hương vị đặc biệt, vừa xuất hiện đã được trên dưới Vương phủ khen ngợi khao khát, Vương phủ có trăm cây quế, tiết trời thu mát mẻ, nàng bèn hái một mẻ hoa quế, vắt nước bỏ đi lớp cặn đắng, ngâm bằng mật đường loại tốt, cẩn thận bịt kín hâm, đợi đến lúc chế bánh ngọt, lấy thêm ra, bánh quế vừa vào miệng lập tức tan ra, mêm mịn ngon ngọt, xốp giòn dễ nuốt, mùi vị này, Từ Phượng Niên rất thích, ánh mắt nhìn về phía Ngư Ấu Vi, cũng có chút thâm ý. Không còn làm hoa khôi không còn làm Ngư Huyền Cơ, nàng bị hắn nhìn thì cực kỳ căng thẳng, ôm chặt Võ Mị Nương, không cẩn thận càng ép mạnh bộ ngực nở nang, để lộ hơn phân nửa độ cong tròn căng mê người.

Từ Phượng Niên mập mờ hỏi: "Đợi không được sao?

Ngư ấu Vi chớp chớp lông mày, chỉ phát ra một tiếng mềm yếu giọng mũi: "Ừm?"

Từ Phượng Niên cười nói: "Ta biết ngay mà."

Ngư ấu Vi cho rằng Từ Phượng Niên muốn làm bay, bèn hỏi: "Biết cái gì?"

Từ Phượng Niên thân thể nghiêng dựa về phía nàng, cười tủm tỉm nói: "Sắc trời không còn sớm”"

Ngư Ấu Vi không làm ra biểu hiện tiểu nữ tử xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, càng không thất kinh, chỉ là sờ đầu của Võ Mị Nương, hơi nhỏ giọng nói: "Còn không có thế nào, cả tòa Ngô Đồng Uyển đều nhìn ta không vừa mắt, ngươi có thể ăn bánh quế ở đây, thế nhưng là ta phải ở dưới gốc hoa quế năn nỉ đủ kiếu một nha đầu mới được hái, nếu ở đây qua đêm, ta cùng Võ Mị nương chẳng phải sẽ phải đi uống gió tây bắc sao?"

Từ Phượng Niên cười nói: "Nha đầu kia là Lục Nghĩ hay Hoàng Qua? Lát nữa ta sẽ nói lại cho"

Ngư ấu Vi cười cười, nụ cười đầy nguy hiểm.

Từ Phượng Niên đưa tay điểm một cái vào trán của Ngư Ấu Vi, động tác dịu dàng, cười nói: "Ngươi hờn dỗi với đám tiểu nha đầu kia làm gì, như vầy không tốt, nữ nhân phải rộng rãi mới có thể để cho người xao động."

Ngư ấu Vi có chút sửng sờ.
Bình Luận (0)
Comment