Chương 86: Âm phủ đổi đao, Dương gian uống rượu (cầu donate 10,000 tỉnh thạch) (2)
Chương 86: Âm phủ đổi đao, Dương gian uống rượu (cầu donate 10,000 tỉnh thạch) (2)Chương 86: Âm phủ đổi đao, Dương gian uống rượu (cầu donate 10,000 tỉnh thạch) (2)
Từ Phượng Niên đứng dậy duỗi người, đem nửa hộp bánh ngọt còn lại đang nằm trong hộp cẩm tú nhét vào trong miệng, vui vẻ cầm Tú Đông đao đi xa.
Năm ngoái lão thiên gia cực kỳ keo kiệt, chỉ đổ hai trận tuyết nhỏ, chơi không đã.
Cho nên trong viện của Khương Nê, bao năm qua chỉ đắp được một người tuyết nhỏ.
Từ Phượng Niên bước vào tiểu viện quạnh quế, liếc nhìn người tuyết nhỏ bé, may mắn cái đầu vẫn còn ở đó.
Thế tử điện hạ nhìn một lát, đương nhiên cũng không thể nhìn ra gì hay ho, bèn xoay người rời đi.
Năm sau rốt cuộc mang ai ra ngoài hành tẩu giang hồ, Từ Phượng Niên đến nay vẫn chưa nghĩ xong, hộ vệ tùy tùng chắc chắn không thiếu, với thân phận của hắn mang theo hơn một trăm thiết ky đi ra ngoài không nên quá mạnh miệng, Từ Kiêu tự sẽ an bài vài ưng khuyển đắc lực được nuôi trong vương phủ, minh ám kết hợp cùng hành động, giang hồ nhân sĩ bình thường muốn ám sát chẳng khác bọ ngựa đấu xe, nhưng nếu chỉ là như thế, Từ Phượng Niên vốn sợ chết nhất đồng thời đã chịu đủ gian khổ vẫn cảm thấy không đủ, Bạch Hồ Nhi Kiểm? Y nhất định không chịu rời Thính Triều Đình, giao tình giữa hai người từ trước đến nay là năm lượng đào đổi nửa cân mận, không có chuyện vô duyên vô cớ hỗ trợ, Từ Phượng Niên cũng nghĩ không ra bí kíp võ công nào có thể thu hút được Bạch Hồ Nhi Kiểm hơn cả võ khố này.
Chẳng lẽ phải tìm vị bán tiên bán ma ở Thính Triều Đình?
Từ Phượng Niên bất tri bất giác đi tới dưới tấm biển "Khối Vĩ Hùng Tuyệt" Cửu Long, lại càng hoàng sợ.
Ý cảnh của những chữ trên tấm biển do Tiên hoàng ngự tứ ngược lại không phải bá khí, bốn chữ này theo cách nhìn của Từ Phượng Niên thật sự... vẫn là bốn chữ, khó coi
Chẳng hiểu sao lại nhớ đến Nhị tỷ Từ Vị Hùng ở cách xa ngàn dặm, phần lớn thời gian nàng còn có thù tất báo hơn cả Thế tử điện hạ, chuyện lớn thì thông suốt không gì trở lại, song lại hẹp hòi trong chuyện nhỏ. Giống như việc Từ Phượng Niên vốn nên gọi nàng là Nhị tỷ, nhưng nàng lại cảm thấy chói tai, từ nhỏ đã muốn Từ Phượng Niên gọi nàng tỷ, bỏ chữ nhị đi, Từ Phượng Niên cũng không biết Nhị tỷ cùng Đại tỷ Từ Chi Hổ tranh cái này làm gì, sinh ra sớm hơn là chuyện do trời định nha, quan hệ huynh đệ giữa Từ Phượng Niên, Từ Long Tượng lại vô cùng hòa hợp, quan hệ tỷ muội giữa Từ Chi Hổ, Từ Vị Hùng khá bình thường, muội muội cảm thấy tác phong của tỷ tỷ quá phóng đãng, là một bình hoa, tỷ tỷ dù gì vẫn là tỷ tỷ, độ lượng hơn một chút, những cũng thích những trò đùa dai trước mắt tán thưởng Từ Vị Hùng chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành, nhất là văn hay chữ tốt...
Lòng dạ đàn bà, càng thâm sâu khó lường hơn cả Thiên Đạo, hắn tin rằng Sư thúc tố trẻ tuổi trên núi cũng phải hoàn toàn tán thành.
Từ Phượng Niên tự giêu nói: "Xuống núi, lại hơi nhớ tên cưỡi trâu."
Hắn cười ha hả: "Hai ngày trước ta gửi tặng cả một rương toàn truyện diễm tình cấm thư gửi lên núi, không biết tên cưỡi trâu có bị nhị sư huynh treo ngược lên đánh hay không?"
"Từ ăn mày, ngươi vẫn nhàm chán như vậy à."
Giọng nói lạnh lùng của Bạch Hồ Nhi Kiểm từ trong lầu các bay ra.
Từ Phượng Niên đẩy cửa vào, thấy Bạch Hồ Nhi Kiểm đang đứng dưới bức bích hoạ màu trắng «Đôn Hoàng Phi Thiên» trong đại sảnh.
Từ Phượng Niên hớn hở nói: 'Cách xưng hô này đã hơn một năm không nghe được."
Thế tử điện hạ đeo Tú Đông lung linh, Bạch Hồ Nhi lưng đeo Xuân Lôi mộc mạc.
Từ Phượng Niên không xấu hổ không hổ thẹn lẩm bẩm: "Hóa ra chúng ta là một đôi" Bạch Hồ Nhi Kiểm chậm rãi quay đầu, chuyển ánh mắt từ bích hoạ đến trên người Từ Phượng Niên, sát cơ dâng lên mãnh liệt.
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Ý ta nói là Xuân Lôi với Tú Đông!"
Nói nhảm, dù Bạch Hồ Nhi Kiểm đẹp, Thế tử điện hạ cũng không đến mức thích đàn ông.
Bạch Hồ Nhi Kiểm lại nhìn về phía bích họa "Đôn Hoàng Phi Thiên" sáu mươi bốn vị mỗi vị một độ cao, đầu đội ngũ châu bảo quan, hoặc đội đạo quan, hoặc bối tóc tròn, tú cốt thanh tượng, mặt mũi tươi cười, các nàng lõa lồ thân trên, đeo dải lụa qua vai, cầm trong tay các loại nhạc khí địch tiêu, khèn, tỳ bà, đàn không, mây trôi gió cuốn, phiêu diêu dục tiên.
Quả là một tiên cảnh ngàn hoa rơi loạn đầy hư không.
Thế tử điện hạ từ khi còn rất nhỏ biết đã cưỡi ở trên cổ của Từ Kiêu dán mắt vào bộ ngực lõa lồ bay lên trời, đây không phải là căn cốt thanh kỳ thì là gì, không phải thiên phú dị bẩm thì là gì? ! Chẳng qua sau khi lớn lên, số lần giảm đi, dù sao Từ Chi Hổ thích nhất kéo Từ Phượng Niên ngủ chung, đến khi đệ đệ mười hai mười ba tuổi vẫn không buông tha, thói quen ôm cổ và vuốt ve dái tai khi ngủ của Từ Phượng Niên là cho nàng ta nuông chiều ra.
Bạch Hồ Nhi Kiểm dời đi vài bước, nhìn chằm chằm vào một vị bay trên trời ở góc trên cùng hướng tây bắc bức họa, một thân thiên tiên với cánh tay đeo vòng trang sức, trong tay câm đàn Không* đầu phượng, nếu nhìn kỹ thì thấy chỉ có một mắt.
* đàn Không (loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiêu nhất có hai mươi lăm dây)
Từ Phượng Niên không để bụng, chẳng qua vẫn còn sợ hãi nói: "Từ Kiêu nói dưới đáy Thính Triều Đình có trấn áp một lão quái vật, Bạch Hồ Nhi Kiểm ngươi cận thẩn một chút."
Bạch Hồ Nhi Kiểm tỉnh ngộ, Xuân Lôi ra khỏi vỏ, bắn trúng con mắt của vị đang bay trên trời trên bức họa, Xuân Lôi bắn ngược trở vào bao.
Chỉ thấy vị đang bay trên trời không hề nhúc nhích, sáu mươi ba vị tiên bay trên trời còn lại châm chậm di chuyển.
Một cánh cửa xuất hiện trước mặt hai người.
Từ Phượng Niên nhìn trợn mắt hốc mồm nói: "Đây là điểm mắt vẽ rồng?"
Bạch Hồ Nhi Kiểm trực tiếp đi vào.
Từ Phượng Niên muốn kéo lại mà không kịp, do dự một chút, đi theo con đường mờ tối, mượn ánh trăng ở phòng khách, có thể thấy một cái cầu thang thông xuống dưới.