Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 91 - Chương 91: Sơn Trà Trên Núi Kia, Liên Hoa Trong Hồ Này (Thượng)

Chương 91: Sơn trà trên núi kia, liên hoa trong hồ này (thượng) Chương 91: Sơn trà trên núi kia, liên hoa trong hồ này (thượng)Chương 91: Sơn trà trên núi kia, liên hoa trong hồ này (thượng)

Cách nói Đạo giáo có 36 động thiên 72 hai phúc địa, « Vân Tập Cung Phủ Đồ » của tiền triều Cửu Đấu Mễ giáo lão thần tiên Mã Thừa Trinh đi sâu vào lòng người nhất, lúc ấy Long Hổ Sơn chỉ được liệt vào phúc địa xếp thứ 26 trong Đạo giáo, không hề được xếp vào hàng ngũ động thiên, dường như kém hơn nhiều so với núi Võ Đang, nhưng từ khi nhảy thành đạo giáo tổ đình, vị Thiên Sư họ Triệu của Long Hổ Sơn toạ trấn Thiên Sư phủ truyền bá về đạo giá, truyền thừa đến nay đã bốn mươi đời đạo thống, mỗi vị thiên sư đều được triều đình cáo mệnh sắc phong, ngoại trừ gia tăng thêm phong hào thiên sư, chức quan cũng lên đến nhất nhị phẩm, phụng mệnh gần người, truyền thụ thuật dưỡng sinh đuổi bệnh cho hoàng đế.

Đại thiên sư thế hệ này Triệu Đan Hà, cùng đại tế tửu Thượng Âm học cung đều trở thành quốc sư, thiên sư đời trước vẫn chỉ chưởng quản sự vụ đạo giáo tại Giang Nam chư địa đạo, thế hệ này chưởng quản giáo vụ của Đạo giáo trên thiên hạ, bổng lộc dành cho cấp bậc nhất phẩm, quyền lực mạnh như vương hầu, được danh tiếng tốt đẹp của vũ y khanh tướng.

Tiêu Dao Quan trên Long Hổ Sơn là một tòa tiểu quan, số người rất ít, càng chưa nói tới hương hỏa, đại khái là Thiên Sư phủ không nhìn nổi, không muốn ở lâu dài tại đạo quan trên ngọn núi thiếu gạo nghèo rớt mồng tơi này, chỉ có thể mỗi tháng được cứu tế chút ngân lượng, Tiêu Dao Quan vốn không thuộc Long Hổ Sơn đạo đình, hai đời trước mới được chuyển giao danh nghĩa Thiên Sư, đến tận đây, Long Hổ Sơn lại không như tự miếu của Phật môn, thậm chí ngay cả tiểu quan có tuổi trong Tiêu Dao Quan cũng chưa chắc chống đỡ nổi, các đạo sĩ Chính Nhất giáo đều lần lượt rời khỏi Long Hổ Sơn, điểm này khác biệt hẳn với núi Võ Đang càng dung hoà càng lớn mạnh.

Lúc này, Tiêu Dao Quan có một lão đạo sĩ họ Triệu, Triệu Hi Đoàn. Nếu là ngoại nhân lần đầu nghe thấy cái tên này sẽ xem thường, cho rằng đó là một lão già thất bại mới gia nhập vào Long Hổ, Long Hổ Sơn có 3 vị thiên sư họ Triệu sống tại Thiên Sư phủ, nhưng đừng tưởng rằng vị họ Triệu này không ra gì, chỉ có Long Hổ Sơn đạo sĩ của Thiên Sư phủ, mới là thủ lĩnh của toà "Đạo đô" này, chưởng giáo của Long Hổ Sơn thế hệ này là chữ Đan, theo thứ tự đi xuống là tĩnh, ngưng, linh, cảnh cùng quan.

Trong quan, lão đạo sĩ Triệu Hi Đoàn nhìn những quả sơn trà đầy sân trải qua dầm mưa dãi nắng tuyết đè mưa rơi, sớm đã khô quắt, nào còn có thể bỏ vào miệng.

Một thiếu niên khô vàng ngồi xổm ở trong viện, vẻ mặt có chút khó chịu.

Lão đạo sĩ ngồi ở một bên, hôm nay là một ngày quang đãng ấm áp, rất thích hợp để nói về bản lĩnh hảo hán năm đó, khoan thai tự đắc nói: "Long Tượng a, vi sư lúc còn trẻ yêu thích ngao du sơn thủy, tuổi nhỏ thông hiểu nhiều câu chuyện kỳ lạ, không sách không xem, phiêu nhiên xuất thế, năm đó lão tổ tông trên núi cực kỳ thích ta, nhưng vi sư nào quan tâm đến hư danh vũ y khanh tướng, dạo chơi khoảng 30 năm mới về núi, hắc, dưới chân núi cũng làm chút chuyện như truyền đạt kinh điển Nho Gia dạy chữ Triện trị bệnh phòng tai, chỉ thiếu chút nữa là được lão Hoàng đế mời tiến hoàng cung giảng thuật Hoàng lão thuật, đừng thấy Thiên Sư phủ có không ít người đều từng đến kinh thành từng vào đại nội, nhưng đó là bởi vì bọn hắn cũng có họ Triệu, song không giống vi sư, vi sư không dựa vào họ này để kiếm cơm, nhưng danh tiếng đã đến mức trời cũng đã nghe thấy."

"Long Tượng, đừng nhìn sơn trà nữa, tán gẫu với vi sư nói mấy câu, sư đồ hai người mỗi ngày không nói được mấy câu, thiệt kỳ cục nha, ngoại nhân còn tưởng rằng vi sư không thương ngươi nữa."

"Đồ nhi, nếu không vi sư dạy ngươi 'Đại Mộng Xuân Thu' mà lão tổ tông năm đó chỉ truyên cho một mình ta, đây chính là đạo môn tiên thuật mà điệt nhị kiêu ngạo của ta cũng đều chưa ngộ ra, vi sư có thể bảo trụ Tiêu Dao Quan, là dựa vào Mộng Xuân Thu này. Loại tâm pháp này, so với Đại Hoàng Đình của núi Võ đang thì không hề kém cạnh, giờ vi sư có thể ngủ ba năm, vẫn là lão tổ tông lợi hại, nghe nói dù ngủ 60 năm cũng không khó, vi sư nghĩ thâm năm đó lão tổ tông vũ hóa có phải là..."

Lão đạo sĩ thấy thiếu niên vẫn không chút cảm xúc, thì cảm thấy lẩm bẩm một mình thật vô vị, lão ngáp ngáo, buồn ngủ, chỉ gặp gã uốn cong chân trái chạm đất, chân phải gác lại trên chân trái, một tay chống cằm, nghiêng đầu ngủ say. Dưới mông của Lão đạo sĩ cũng không có ghế, nhưng thân hình lúc ẩn lúc hiện, hết lần này tới lân khác cũng không ngã.

Chỉ thấy vị đạo sĩ Long Hổ có chữ lót là Hi dùng tay chống cằm như cầm kiếm quyết, tay trái thì mười ngón như móc, bấm bí quyết Trùng Dương Tử Ngọ, truyên đến tiếng thì thâm của lão nhân: "Thụy xuân thu, thụy xuân thu, thạch căn cao ngọa vong kỳ niên. Bất ngọa chiên, bất cái bị, thiên địa tố sàng phệ minh nguyệt. Oanh lôi xiết điện thái sơn tồi, vạn trượng hải thủy không lý trụy, ly long khiếu hảm quỷ thần kinh, ngã đương nhẫm thời chính hàm thụy...'

Ngoài viện, một đạo sĩ trẻ tuổi mặc bộ đạo bào màu vàng tôn quý đang đứng, nhắm mắt đứng vững, mặc niệm nói: "Lấy mắt đối mũi, mũi đối sinh môn, tâm nhìn nội quan. Miên miên hô hấp, mặc mặc hành trì, hư cực tịnh đốc. Chân khí phù đan trì, thân thủy hoàn ngũ nội. Hô giáp đỉnh, triệu bách linh, ngô thần xuất hồ cửu cung, tứ du thanh bích. Mộng trung quan thương hải, yên lý đề âm dương, bất tri xuân thu dĩ ngoại dĩ quá ngũ bách niên..."

Từ Long Tượng thấy lão đạo sĩ bên cạnh muốn chết không sống đang ngủ gà ngủ gật ở nơi đó, hết lần này tới lần khác không chịu đi, bèn đứng dậy rời khỏi viện, Tiêu Dao Quan không ở trên đỉnh núi, chỉ ở chân núi, cách biệt một trời một vực với phủ Thiên Sư Phủ cao cao tại thượng, nhưng vừa ra cổng lập tức có thể nhìn thấy một suối Thanh Long màu ngọc bích quấn quanh dãy núi, Từ Long Tượng đi đến bên khe suối, nhìn qua hai chiếc bè trúc cột ở bên bờ suy nghĩ xuất thần, thiếu niên sợ nước, đương nhiên không dám leo lên bè trúc xuôi dòng.

Đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu vàng ngạo nghễ đứng bên khe suối, cười nhạo nói: "Tên ngốc họ Từ, may được Hi thiên sư dạy ngươi ngủ Xuân Thu, ngươi nghe có hiểu không? Nghe không hiểu thì sớm chạy trở về Bắc Lương, Long Hổ Sơn không phải là nơi kẻ ngốc như ngươi có thể ở"

Từ Long Tượng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm suối nước.

Đạo sĩ trẻ tuổi có khuôn mặt quái dị kia mặc dù lên tiếng trào phúng, lại cách Hoàng Man một đoạn kha khá, lần trước đến Tiêu Dao Quan thăm lão tổ tông, không cẩn thận dẫm vào sơn trà, bèn bị tên ngốc này suýt chút nữa đuổi đánh từ chân núi lên tới đỉnh núi, cực kỳ thảm hại, việc này khiến các đạo cô cô cô tỷ tỷ trên núi đạo chê cười rất lâu, vô cùng nhục nhã.

Nhưng y đã nhìn ra, tên ngốc này sợ nước.

Nhìn thấy Từ Long Tượng rốt cục quay đầu, đạo sĩ trẻ tuổi nhẹ bay về phía bè trúc, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, bè trúc bèn chậm rãi trượt về bờ bên kia của con suối, cứ như đạo sĩ tuổi không lớn lắm này đang chơi trò gian trá, bè trúc đứng im bất động ở giữa suối nước.

Trên một bè trúc khác có năm sáu văn nhân nhã sĩ đến Long Hổ Sơn để thám tịch tâm tiên, nhìn thấy cảnh tượng huyền diệu này, đều rộ lên thán phục.

Đạo sĩ cười to nói: "Hoàng Man Nhị, có bản lĩnh ngươi đến đây, nghe nói ngươi có hai người tỷ tỷ, một người buông thả phóng đãng, một người chuyên mua danh chuộc tiếng."

Từ Long Tượng thờ ơ.

Đạo sĩ tiếp tục giễu cợt nói: "Ngươi còn có một người ca ca? Nghe nói Vương phi cũng chết vì Thế tử điện hạ không ra gì?”

Từ Long Tượng đột nhiên ngẩng đầu.

Đạo sĩ cười hì hì nói: "Đến đây, ta chờ ngươi."

Từ Long Tượng cũng chưa hoàn toàn đứng lên, như báo khom lưng vọt tới trước, nháy mắt bèn lướt đến bên khe suối, cũng không phải nhảy vào trong suối, mà là một cước giãm lên mặt nước phía trước bè trúc, lập tức khiến bè trúc rộng rãi vững chắc bắn lên khỏi mặt nước, dựng thẳng lên! Chỉ thấy gã dùng bàn tay như đao, chém đứt toàn bộ dây thừng thô to bó bè trúc, hai tay đẩy mạnh, dễ dàng xé nát bè trúc.

Từ Long Tượng nhanh chóng nhặt lên từng đoạn từng đoạn bè trúc gãy vụn, ném ra ngoài.

Chỉ là thanh âm cứ như hổ gầm, đâm rách màng nhĩ.

Lực đạo rất lớn đến mức có thể nhìn thấy đôi chút.

Như mưa tiễn rơi xuống.

Đạo sĩ mặc áo bào màu vàng bối rối, dù y làm như thế nào, đều chạy không khỏi đống trúc tiễn này, y dốc hết toàn lực cũng chỉ là có thể đánh trật hướng một vài thanh trúc, những mũi tên trúc này vừa vào suối nước lập tức nổ tung

Chỉ thấy mặt nước xung quanh đạo sĩ phun lên tung tóe.

Khi cây trúc cuối cùng bay thẳng vào mặt, đạo sĩ trẻ tuổi gần như đã chịu chết.

Một vị đạo sĩ trung niên cũng mặc đạo bào màu vàng đột nhiên xuất hiện, bay đến bè trúc, tay trái để ở sau thắt lưng, tay phải giữ chặt cây trúc, mặt ngoài không có chút rung động nào, chỉ khiến tốc độ cây trúc chậm rãi, chờ ngừng nhúc nhích, đạo sĩ trung niên bèn bắn cây trúc bắn về phía thể lực đệ nhất thiên hạ Từ Long Tượng.
Bình Luận (0)
Comment